Chiều trôi qua phố nhỏ ngày xưa
Gió thoảng hiu hiu, nắng nhạt vừa
Loang loáng người xe như mắc cửi
Bỗng dưng buồn lay lắt như chưa...
Rồi hàng cây như lẩn vào mây
Mây gần tan trong bóng tối dầy
Chẳng còn kịp nhìn xa lần nữa
Một mình... và nỗi nhớ quanh vây
Biết là xa, chẳng thể đoạn đành
Vẫn thèm nghe một tiếng em, anh
Đèn quên thắp, chẳng hề lặng lẽ
Mà phố buồn như phố vắng tanh
Trong thẳm sâu, bến bờ là đâu
Nghe hồn tương tư dạo khúc sầu
Hoàng hôn mới chạm hờ tháng bảy
Xót xa này như đã vào Ngâu
StatCounter
Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014
Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014
Như lần cuối cùng
Gặp em, như bài thơ, muộn màng
Thu ấy, bao lần mơ em sang...
Đánh mất nụ cười, anh lặng lẽ
Giọt buồn rơi, rơi mãi, khẽ khàng
Anh thèm sao trả em bình yên
Cho đời em vui, thôi ưu phiền
Cho lúc vô tình, em qua nữa
Nhìn mắt em, anh thấy nắng lên
Em hỡi, buồn, vui cũng đã rồi
Trách chi anh cũng chẳng thể vơi
Thà "lặng" được nào, đi một "lẽ"
Tái tê thơ cũng bởi yêu người
Tay với khua tìm... mong lãng quên
Khi phố lên đèn, tim nhói lên
Khi nắng tưng bừng, khi mưa rớt
Người ơi, khoảng trống, từ muôn miền...
Viết cho em, như lần cuối cùng
Buồn sao, nghe vẫn tiếng tim rung...
Thôi, lặng lẽ anh về trong phố
Em ơi, đoạn tuyệt mộng tương phùng?
Thôi, anh lặng lẽ, kể từ nay
Lặng lẽ buồn, vui, phố mỗi ngày
Hứng giọt mơ thầm vui một thoáng
Nụ cười chắc cũng bớt heo may...
Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014
Dòng sông chiều
Chiều nay nắng nhạt, trời im gió
Kỳ lạ, hồn hoang sóng dậy bờ
Miên man ký ức từ thuở nọ
Anh nhớ em... từ hôm viết thơ (?)
Phải không em, một chiều nắng tắt
Gió không về, lá chẳng hề rơi
Thơ em viết, dè chừng, lạnh nhạt
Mà hồn anh xao xác liên hồi...
Rồi... những dòng thơ em ươm nụ
Cho mắt anh mơ những sắc hồng
Gọi anh thức dậy, quên ngày cũ
Tin mùa Xuân đến sau mùa Đông
Những chiều thơ ấy, nghe xa quá
Em nhớ nữa không, hay nhạt nhoà
Ngược, xuôi trôi mãi, mình đâm lạ
Anh chỉ người dưng mãi chốn xa?
Nhớ em, bên phố, dòng sông chảy
Có tấm tình anh mộng bến bờ...
Tìm em, năm tháng dài, không đáy
Vực buồn, rơi trắng xóa câu thơ
Phải chi em hiểu và em biết
Lặng lẽ, bình yên giấu cuộn gào
Dòng sông qua phố, về với biển
Có phù sa, thác đổ trên cao
(từ những bài thơ không gửi)
Kỳ lạ, hồn hoang sóng dậy bờ
Miên man ký ức từ thuở nọ
Anh nhớ em... từ hôm viết thơ (?)
Phải không em, một chiều nắng tắt
Gió không về, lá chẳng hề rơi
Thơ em viết, dè chừng, lạnh nhạt
Mà hồn anh xao xác liên hồi...
Rồi... những dòng thơ em ươm nụ
Cho mắt anh mơ những sắc hồng
Gọi anh thức dậy, quên ngày cũ
Tin mùa Xuân đến sau mùa Đông
Những chiều thơ ấy, nghe xa quá
Em nhớ nữa không, hay nhạt nhoà
Ngược, xuôi trôi mãi, mình đâm lạ
Anh chỉ người dưng mãi chốn xa?
Nhớ em, bên phố, dòng sông chảy
Có tấm tình anh mộng bến bờ...
Tìm em, năm tháng dài, không đáy
Vực buồn, rơi trắng xóa câu thơ
Phải chi em hiểu và em biết
Lặng lẽ, bình yên giấu cuộn gào
Dòng sông qua phố, về với biển
Có phù sa, thác đổ trên cao
(từ những bài thơ không gửi)
Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014
Sớm nay phố mơ em về
Như ai đêm qua gửi nắng về
Tinh mơ nắng đã đậu vòm me
Hân hoan ngàn mắt bao ngày khát
Ngập ánh long lanh, rạng bốn bề
Phố trút vỏ buồn những tháng mưa
Vui như em đến lúc giao mùa
Nụ cười trong mắt, anh vừa chạm
Đã xuyến xao lòng như giấc xưa
Như khi em tới trong niềm mơ
Cho khát khao anh xé nát bờ...
Ngày xanh xưa đã bao giờ úa,
Qua phố nghe hồn đang khát thơ...
Muốn gửi sang em khoảnh khắc này
Xua đi buồn tủi bấy lâu nay
Nồng nàn một sớm ban mai nắng
Thềm phố chợt mơ những dấu hài
Thứ Tư, 12 tháng 3, 2014
Mùa Xuân lạnh
Xuân đã sang rồi, lạnh chưa vơi
Mưa bụi li ti cũng trắng trời
Phố dài như thước đo lòng vắng
Nhớ em, buồn, dòng xe ngưng trôi
Đường anh về dài thêm, dài thêm
Nỗi nhớ em, mưa thấm ướt mềm
Xa rồi những ngày vui chân sáo
Nhớ em, anh từng như bay lên
Mai mốt thôi, chắc nắng sẽ hồng
Đi, rồi về giữa con phố đông
Anh có tiếc những ngày ủ nắng
Buồn có bay cùng cánh ngô đồng?
Phải chi buồn, để em được vui
Anh vẫn mong, mơ thấy em cười
Đêm thôi lạnh, chẳng còn thảng thốt
Nghiêng, rơi, chìm trong giấc mồ côi
Mưa bụi li ti cũng trắng trời
Phố dài như thước đo lòng vắng
Nhớ em, buồn, dòng xe ngưng trôi
Đường anh về dài thêm, dài thêm
Nỗi nhớ em, mưa thấm ướt mềm
Xa rồi những ngày vui chân sáo
Nhớ em, anh từng như bay lên
Mai mốt thôi, chắc nắng sẽ hồng
Đi, rồi về giữa con phố đông
Anh có tiếc những ngày ủ nắng
Buồn có bay cùng cánh ngô đồng?
Phải chi buồn, để em được vui
Anh vẫn mong, mơ thấy em cười
Đêm thôi lạnh, chẳng còn thảng thốt
Nghiêng, rơi, chìm trong giấc mồ côi
Thứ Ba, 4 tháng 3, 2014
Leo thang
Đọc sách sao mà như leo thang
Nhớ em, chẳng muốn tim than thở
Leo mãi... mà chưa chạm thiên đàng...
Gió đuổi nhau vào trong ngõ sâu
Vườn cây lấp lánh ánh đèn mầu
Đêm đã như chìm dần, thinh lặng
Tiếng vạc ngang trời vẳng mãi đâu
Dòng chữ cuốn trong điệu nhảy nào
Dụi mắt mấy lần vẫn chiêm bao...
Em cũng đọc gì bên khung cửa
Nắng ở trong anh muốn chiếu vào
Chẳng thể đưa em ra khỏi đầu
Giọt sương trên mái rớt vào đâu
Chỉ nghe như tiếng con chim hót
Biển giữa hai ta... chẳng có cầu
Chẳng thể đưa em ra khỏi đầu
Giọt sương trên mái rớt vào đâu
Chỉ nghe như tiếng con chim hót
Biển giữa hai ta... chẳng có cầu
Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014
Xuân sang, anh nhớ em
Những ngày giá lạnh sắp dần xa
Đã thấy ban mai nắng mượt mà
Trên mái vui đùa đàn chim sẻ
Vườn hồng dăm khóm ấp e hoa
Và phố đang mừng vui Xuân sang
Hồ Gươm nô nức hàng xen hàng
Trắng, đỏ, xanh vàng như đua thắm
Mắt người như có nắng mênh mang
Anh ước cùng em đón nắng hồng
Như đã bao lần sau tiết Đông
Hình như tim giống con gấu ngủ
Xuân về khao khát nhớ mật ong*
Trời không chịu đất, đất chịu trời?
Anh muốn em về bên anh thôi
Bình yên trên đấy mình, trên phố
Cùng nhau ta tô họa trang đời
Từ Những bài thơ không gửi
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)