Thu ấy, bao lần mơ em sang...
Đánh mất nụ cười, anh lặng lẽ
Giọt buồn rơi, rơi mãi, khẽ khàng
Anh thèm sao trả em bình yên
Cho đời em vui, thôi ưu phiền
Cho lúc vô tình, em qua nữa
Nhìn mắt em, anh thấy nắng lên
Em hỡi, buồn, vui cũng đã rồi
Trách chi anh cũng chẳng thể vơi
Thà "lặng" được nào, đi một "lẽ"
Tái tê thơ cũng bởi yêu người
Tay với khua tìm... mong lãng quên
Khi phố lên đèn, tim nhói lên
Khi nắng tưng bừng, khi mưa rớt
Người ơi, khoảng trống, từ muôn miền...
Viết cho em, như lần cuối cùng
Buồn sao, nghe vẫn tiếng tim rung...
Thôi, lặng lẽ anh về trong phố
Em ơi, đoạn tuyệt mộng tương phùng?
Thôi, anh lặng lẽ, kể từ nay
Lặng lẽ buồn, vui, phố mỗi ngày
Hứng giọt mơ thầm vui một thoáng
Nụ cười chắc cũng bớt heo may...
Người hỡi từ nay cách biệt rồi..
Trả lờiXóaLời thơ rạn vỡ trái tim côi
Người đi Xuân chớm tàn theo gió
Man mác ngày buồn chẳng thể vơi!
Giấu mãi trong lòng một tiếng yêu..
Mơ ngày Thu ấy biết bao nhiêu
Mơ con phố đón bàn chân lạ
Hoa sữa nồng thơm một góc chiều!
Người hỡi tìm nhau trong giấc mơ..
Gọi tên ai mãi lòng bơ vơ
Rưng rưng nắng tắt bên thềm vắng
Mơ tiếng người, hay mơ tiếng thơ?!
Từ lâu, đêm vắng, anh mơ gần
Trả lờiXóaNgàn xa, mong lắm hương mùa xuân
Ngoài hiên, thao thức sương mờ trắng
Ngân ngấn, chờ nhau, giọt trong ngần
Từ lâu, gió cuốn mây đi rồi
Trầm tư, xòa bóng núi đơn côi
Chiều phai, manh khói lam, nhòe mắt
Nghe cõi hồn hoang bao lá rơi
Anh đã đi tìm trong xót xa
Không lối đi nào, năm tháng qua
Bàn tay khô héo như vừa chạm
Xác của mùa thu, giấc mơ ngà...
Vẫn hé môi cười, che nỗi đau
Trong mắt nâu buồn, mơ kiếp sau
Tìm nhau cho đến khi biển cạn
Tội sóng trong thơ bạc trắng đầu!
Nắng nhớ thương em, nắng rất gầy
Trả lờiXóaMong manh, chẳng đủ xóa heo may
Thương em chẳng đặng, em xa quá
Biết làm sao, ngoài gửi gió mây?
Nắng mỏng như là sương khói thôi
Gió đông vẫn thổi buốt tim người
Em không về nữa, cơn mơ lạnh...
Sương rớt, chừng như tiếng mưa rơi
Nắng buồn, chẳng giống bữa em sang
Lẻ loi bướm trắng kiếm hoa vàng
Hồn anh trơ cạn như bờ bãi
Nghe tiếng chim trời như tiếng than
Nắng thôi tô màu cho nhớ nhung
Để nỗi đau xanh xám khôn cùng
Có khi hờ hững mây chưa chạm
Đỉnh sầu đã vỡ, tiếng tim rung