StatCounter

Thứ Hai, 27 tháng 11, 2017

Mắc kẹt

Những dòng người, xe đan xen nhau
Dường như ai cũng muốn lên đầu
Đoạn đường về chợt thành xa lắc
Mấy ai cùng tôi rớt phía sau
 
Phải chi anh đã... giống chiều nay
Có lẽ đã gặp em một ngày...
Chôn chân kẹt giữa dòng nêm chật
Khói xe làm cho mắt thêm cay

Phố lên đèn, lấp lánh sắc mầu
Hồn anh như cỏ héo từ lâu
Những nhớ thương chất chồng năm tháng
Muốn cháy lên như thuở ban đầu
 
Em biết, anh tha hương cũng nhiều
Có buồn vui, tơi tả, liêu xiêu
Có khi mệt lả, lòng tê dại
Đau đáu hồn quê, vạt nắng chiều
 
Anh thương góc phố, nhớ hàng cây
Bốn mùa đắp đổi trên đất này
Cùng cha mẹ, anh em, bầu bạn
Chia ngọt, sẻ bùi lẫn đắng cay

Sao anh không hỏi em về không?
Như lưỡi câu găm mắc trong lòng
Câu hỏi xưa đến giờ vẫn buốt
Chỉ vì... xa - cách quá mênh mông
 
Sao anh không chờ đợi em thêm?
Những con chữ sau ngón tay mềm
Cứ hiện ra... nỗi lòng khôn tả
Anh và anh đối mặt hằng đêm
 
Bên em giờ ngày mới đã sang
Mùa Thu đang rực sắc đỏ, vàng
Em có biết một người trong phố
Thương em mà lòng đã tan hoang!
 

Thứ Bảy, 28 tháng 10, 2017

Lặng im

Tiếng chuông chiều thả vào thinh không
Đàn chim câu lượn kiếm bao vòng
Gió chợt ùa lạnh run con phố
Chiếc xe nào chở theo mùa đông

Em ở đâu trên mặt đất này
Tám tỷ người, chiều nay, chiều nay
Xen trong gió, lặng thầm hoa sữa
Nhớ em buồn tỏa hương gửi bay

(từ Những bài thơ không gửi)

Thứ Hai, 9 tháng 10, 2017

Đường còn dài cho bước chân đau

Thu đã phai tàn, đang chớm Đông
Vài tia nắng cuối rớt trên sông
Chiều nơi biên giới trăng nghiêng mảnh
Lơ lửng treo niềm thương, nhớ, mong

Núi ngóng mây, núi mầu sầm sì
Anh nhớ em, bỗng thành lầm lì
Dòng sông gầy dưới trời tím ngát
Dõi mắt buồn theo cánh chim di

Sương mờ giăng quanh quất, mông lung
Nỗi nhớ vây điệp điệp trùng trùng
Con sáo đậu cong cành cây nhỏ
Trơ trọi... nhìn như lá rưng rưng

Người hỡi, chờ nhau đến kiếp nao
Ngày cố vui, đêm lệ muốn trào
Hồn nghe trơ cỗi như hoang mạc
Đường còn dài cho bước chân đau

Thứ Năm, 5 tháng 10, 2017

Chiều nay như bóng dáng một chiều

Chiều không còn nắng, gió hiu hiu
Trên phố, người, xe nhiều thật nhiều
Mặc những vòng xe quay rất chậm
Thu cạn dần, còn chẳng bao nhiêu
 
Bên đây thưa thớt sắc Thu vàng
Cây còn nhiều, xanh tới Xuân sang
Gió xao xác, sương mờ, nắng thoảng
Chiều hương đưa man mác, dịu dàng
 
Anh nghe em đã đến bao nơi
Biết bao cảnh vật, biết bao người
Sao chẳng về đây, Thu đã muộn
Chạm chút nồng nàn, chỉ phố thôi
 
Ghé con đường ưa níu bàn chân
Ngắm trời xa sẽ ngỡ thật gần
Mặt trời rơi bên hồ chầm chậm
Lắng nghe lòng... trong tiếng chuông ngân...

Chiều nay như bóng dáng một chiều
Hồn anh tơi tả gặp gió phiêu
Gió thơm như gió qua vườn cũ
Phảng chút hương xưa, gợi ít nhiều...

Thứ Tư, 30 tháng 8, 2017

Lẻ một trầm tư

Như giấc mơ một thời, thấp thỏm
Nắng trên cao, gió hát... xa vời 
Cánh đồng mây... sóng chiều ráng đỏ 
Có con thuyền, thả chẳng ra khơi 
 
Rồi cơn mưa cũng thôi bồng bột 
Nắng hững hờ, nắng chẳng còn say 
Vài cơn gió quen đường qua ngõ 
Se sắt... lòng người chợt heo may 
 
Không nắng rám, cạn dần tháng Tám 
Quả bưởi vàng ngủ lịm trên cây 
Có chút nhớ như làn gió thoảng 
Ru hồn trong chiều lá rơi đầy 
 
Trên phố vẫn người, xe tấp nập 
Vẫn ồn ào... Lẻ một trầm tư 
Anh nhớ em, muộn màng, quên tuổi 
Dạ cồn cào như vẫn... từng như...

Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2017

Nói chuyện cùng Trăng

Có những ngày, phố bừng lên rất đẹp
Gió mơ màng, mây, nắng ở trên cao
Anh có tiếc cho cuộc tình đã khép
Khi giao mùa lá vẫn hát lao xao?
 
Có khi nao mơ phảng nồng hương cũ
Mảnh vườn thơ, hồn thiếu nữ trong lành
Em se thắt... thơ trỗi mầm, ươm nụ
Chẳng nỡ nào viết để gửi cho anh
 
Em thật hiền, em thích tên Cỏ dại
Đời thênh thang anh lại thấy xao lòng
Em nhớ quê, nhớ về thời xa ngái
Ngày em cười, anh hóa một con sông

Là con sông mang trong lòng nỗi nhớ
Len núi rừng, vật vã chảy về Đông
Là khói sương, mong manh từng hơi thở
Mơ thiên đường... Biết em đoái anh không
 
Ý nghĩ còn bay nhanh hơn ánh sáng
Còn nhớ nhau là như vẫn đang gần
Ta gặp nhau, mỗi lần như gió thoảng
Buông tay đàn, giai điệu vẫn rung ngân
 
Trăng đêm nay thật tròn, soi rất tỏ
Nhờ đám mây, không vò võ một mình
Trái tim ai đã qua thời bỡ ngỡ
Không như vườn, gió thoảng cũng rung rinh
 
Trời bên em, sang ngày Thu rải nắng
Biết làm sao anh sẻ ánh trăng này
Thương dòng sông chở phù sa thầm lặng
Bờ bên người, xa lắm, biển nào hay

Anh hãy vui, khi thuyền xuôi qua bến
Thương thật nhiều... nhưng chắc chẳng đủ duyên
Biết bao đêm, bóng hình ai hiển hiện
Ngại chạm vào, sợ vỡ mảnh bình yên

Có phải Trăng, hay lời xa em nói
Mà đêm thanh như lắng giọng em mềm
Trăng sát gần, Trăng vẫn cao vòi vọi
Sông héo gầy, hay nước vẫn dâng thêm

Nỗi đau ngọt ngào

Nắng mưa là chuyện của trời
Nhớ thương ai cũng chuyện đời mà thôi
Tiếc gì một đóa hoa rơi
Nhạt phai hương sắc, tả tơi giữa dòng...
Còn gì để đợi, để mong
Mười năm, một thoáng hư không cõi trần...!


Em nói... và rồi em đi luôn
Hàng cây ngơ ngẩn, trời rưng buồn
Chiều sao lặng lẽ dài con phố
Như trước giông về, sao thê lương

Anh tập quên... và anh tập quen...
Nhưng bắt đầu sao đây, hỡi em
Đường đông đúc thấy trong lòng vắng...
Nhắm mắt mà đêm vẫn thấy đèn

--------------------------

Hoàng hôn như lửa cháy... thêm dầu
Bùng lên bao nỗi đau tận sâu
Anh muốn cố..., bao lần đã cố...
Mà sao luôn quay lại từ đầu

--------------------------

Gió mang mùa Xuân gieo khắp nơi
Muôn đốm ly ty nở trắng đồi
Đêm qua cũng gió xô từng chập 
Sớm nay, nhìn... như cánh sao... rơi...

Sao em tự ví đóa hoa rơi
Kệ nắng, mưa đi - chuyện của trời
Nhen bao năm... cháy... nay tàn lụi
Anh thấy tim mình thoi thóp... nơi...