StatCounter

Thứ Bảy, 28 tháng 10, 2017

Lặng im

Tiếng chuông chiều thả vào thinh không
Đàn chim câu lượn kiếm bao vòng
Gió chợt ùa lạnh run con phố
Chiếc xe nào chở theo mùa đông

Em ở đâu trên mặt đất này
Tám tỷ người, chiều nay, chiều nay
Xen trong gió, lặng thầm hoa sữa
Nhớ em buồn tỏa hương gửi bay

(từ Những bài thơ không gửi)

Thứ Ba, 24 tháng 10, 2017

Buổi sáng gió mùa

Buổi sáng mây che khuất mặt trời
Trầm trầm... xao xác... lá vàng rơi
Gió mùa Đông Bắc se se thổi
Người nói mùa Thu đã cạn rồi
 
Người đi trong phố lúc thêm đông
Áo vàng, xanh, trắng, đỏ, đen, hồng
Những mắt môi cười... quên gió lạnh
Gánh đời, sao bỗng nhẹ như không
 
Tôi muốn nhanh qua, kẻo muộn giờ
Giữa dòng vui ấy, thấy bơ vơ 
Làm sao tôi nhớ em đến vậy
Một thuở yêu người... hóa giấc mơ!
 
Em ở đâu, trên những phố này
Khi mùa đang trở, lá vàng bay
Sao anh luôn ngỡ em về phố
Nao lòng... anh ước nắm bàn tay
 
Cuốn mãi tôi vào thương nhớ xưa
Chẳng hay chạm đáy, hay còn chưa
Nỗi buồn, tôi giấu trong lồng ngực
Cuộc sống vần xoay vẫn nối mùa

Thứ Hai, 9 tháng 10, 2017

Đường còn dài cho bước chân đau

Thu đã phai tàn, đang chớm Đông
Vài tia nắng cuối rớt trên sông
Chiều nơi biên giới trăng nghiêng mảnh
Lơ lửng treo niềm thương, nhớ, mong

Núi ngóng mây, núi mầu sầm sì
Anh nhớ em, bỗng thành lầm lì
Dòng sông gầy dưới trời tím ngát
Dõi mắt buồn theo cánh chim di

Sương mờ giăng quanh quất, mông lung
Nỗi nhớ vây điệp điệp trùng trùng
Con sáo đậu cong cành cây nhỏ
Trơ trọi... nhìn như lá rưng rưng

Người hỡi, chờ nhau đến kiếp nao
Ngày cố vui, đêm lệ muốn trào
Hồn nghe trơ cỗi như hoang mạc
Đường còn dài cho bước chân đau

Thứ Năm, 5 tháng 10, 2017

Chiều nay như bóng dáng một chiều

Chiều không còn nắng, gió hiu hiu
Trên phố, người, xe nhiều thật nhiều
Mặc những vòng xe quay rất chậm
Thu cạn dần, còn chẳng bao nhiêu
 
Bên đây thưa thớt sắc Thu vàng
Cây còn nhiều, xanh tới Xuân sang
Gió xao xác, sương mờ, nắng thoảng
Chiều hương đưa man mác, dịu dàng
 
Anh nghe em đã đến bao nơi
Biết bao cảnh vật, biết bao người
Sao chẳng về đây, Thu đã muộn
Chạm chút nồng nàn, chỉ phố thôi
 
Ghé con đường ưa níu bàn chân
Ngắm trời xa sẽ ngỡ thật gần
Mặt trời rơi bên hồ chầm chậm
Lắng nghe lòng... trong tiếng chuông ngân...

Chiều nay như bóng dáng một chiều
Hồn anh tơi tả gặp gió phiêu
Gió thơm như gió qua vườn cũ
Phảng chút hương xưa, gợi ít nhiều...

Thứ Tư, 30 tháng 8, 2017

Lẻ một trầm tư

Như giấc mơ một thời, thấp thỏm
Nắng trên cao, gió hát... xa vời 
Cánh đồng mây... sóng chiều ráng đỏ 
Có con thuyền, thả chẳng ra khơi 
 
Rồi cơn mưa cũng thôi bồng bột 
Nắng hững hờ, nắng chẳng còn say 
Vài cơn gió quen đường qua ngõ 
Se sắt... lòng người chợt heo may 
 
Không nắng rám, cạn dần tháng Tám 
Quả bưởi vàng ngủ lịm trên cây 
Có chút nhớ như làn gió thoảng 
Ru hồn trong chiều lá rơi đầy 
 
Trên phố vẫn người, xe tấp nập 
Vẫn ồn ào... Lẻ một trầm tư 
Anh nhớ em, muộn màng, quên tuổi 
Dạ cồn cào như vẫn từng như...
 
Chiều sắp tắt, lòng mờ sương khói
Đường bao xa, bao bước vô hồn?
Chỉ nghe gió vọng lời... đau nhói
Xa em rồi... còn lại... cô đơn

Thứ Tư, 23 tháng 8, 2017

Chiều Thu phố cũ

Mượn nẻo đường chiều, chân lữ thứ
Chạm thoáng heo may, ánh sương mờ
Lặng lẽ bậc thềm nơi phố cũ
Nghe hồn Thu nhắc một niềm mơ
 
Ly cafe nóng... từ lâu nguội
Lạnh đã len thầm trên ngón tay
Nhớ buổi mưa nào, hồn anh sưởi
Bằng ánh em nhìn, anh muốn say
 
Nào ngõ này cong, đường kia thẳng
Lạc giữa người, xe... bóng anh thừa 
Góc phố... như còn thơm mùi nắng
Mà lòng trầm, bạc... giấc mơ xưa
 
Nào phải vì em không lời hẹn
Hay bởi anh chẳng đủ thiết tha
Những mùa Thu đi, rồi Thu đến
Anh thấy hồn như kẻ không nhà
 
Có lẽ trên cao là mây trắng
Thuở nào anh gửi mảnh hồn bay 
Có lẽ trời Thu màu xanh lắm
Chẳng dám nhìn... sợ mắt em cay
 
Ai uốn lan can như dấu hỏi
Bao Thu, ai có thể trả lời
 một lời...  xưa, chưa kịp nói
Còn in trong ánh mắt chơi vơi

Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2017

Nói chuyện cùng Trăng

Có những ngày, phố bừng lên rất đẹp
Gió mơ màng, mây, nắng ở trên cao
Anh có tiếc cho cuộc tình đã khép
Khi giao mùa lá vẫn hát lao xao?
 
Có khi nao mơ phảng nồng hương cũ
Mảnh vườn thơ, hồn thiếu nữ trong lành
Em se thắt... thơ trỗi mầm, ươm nụ
Chẳng nỡ nào viết để gửi cho anh
 
Em thật hiền, em thích tên Cỏ dại
Đời thênh thang anh lại thấy xao lòng
Em nhớ quê, nhớ về thời xa ngái
Ngày em cười, anh hóa một con sông

Là con sông mang trong lòng nỗi nhớ
Len núi rừng, vật vã chảy về Đông
Là khói sương, mong manh từng hơi thở
Mơ thiên đường... Biết em đoái anh không
 
Ý nghĩ còn bay nhanh hơn ánh sáng
Còn nhớ nhau là như vẫn đang gần
Ta gặp nhau, mỗi lần như gió thoảng
Buông tay đàn, giai điệu vẫn rung ngân
 
Trăng đêm nay thật tròn, soi rất tỏ
Nhờ đám mây, không vò võ một mình
Trái tim ai đã qua thời bỡ ngỡ
Không như vườn, gió thoảng cũng rung rinh
 
Trời bên em, sang ngày Thu rải nắng
Biết làm sao anh sẻ ánh trăng này
Thương dòng sông chở phù sa thầm lặng
Bờ bên người, xa lắm, biển nào hay

Anh hãy vui, khi thuyền xuôi qua bến
Thương thật nhiều... nhưng chắc chẳng đủ duyên
Biết bao đêm, bóng hình ai hiển hiện
Ngại chạm vào, sợ vỡ mảnh bình yên

Có phải Trăng, hay lời xa em nói
Mà đêm thanh như lắng giọng em mềm
Trăng sát gần, Trăng vẫn cao vòi vọi
Sông héo gầy, hay nước vẫn dâng thêm