StatCounter

Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2017

Nói chuyện cùng Trăng

Có những ngày, phố bừng lên rất đẹp
Gió mơ màng, mây, nắng ở trên cao
Anh có tiếc cho cuộc tình đã khép
Khi giao mùa lá vẫn hát lao xao?
 
Có khi nao mơ phảng nồng hương cũ
Mảnh vườn thơ, hồn thiếu nữ trong lành
Em se thắt... thơ trỗi mầm, ươm nụ
Chẳng nỡ nào viết để gửi cho anh
 
Em thật hiền, em thích tên Cỏ dại
Đời thênh thang anh lại thấy xao lòng
Em nhớ quê, nhớ về thời xa ngái
Ngày em cười, anh hóa một con sông

Là con sông mang trong lòng nỗi nhớ
Len núi rừng, vật vã chảy về Đông
Là khói sương, mong manh từng hơi thở
Mơ thiên đường... Biết em đoái anh không
 
Ý nghĩ còn bay nhanh hơn ánh sáng
Còn nhớ nhau là như vẫn đang gần
Ta gặp nhau, mỗi lần như gió thoảng
Buông tay đàn, giai điệu vẫn rung ngân
 
Trăng đêm nay thật tròn, soi rất tỏ
Nhờ đám mây, không vò võ một mình
Trái tim ai đã qua thời bỡ ngỡ
Không như vườn, gió thoảng cũng rung rinh
 
Trời bên em, sang ngày Thu rải nắng
Biết làm sao anh sẻ ánh trăng này
Thương dòng sông chở phù sa thầm lặng
Bờ bên người, xa lắm, biển nào hay

Anh hãy vui, khi thuyền xuôi qua bến
Thương thật nhiều... nhưng chắc chẳng đủ duyên
Biết bao đêm, bóng hình ai hiển hiện
Ngại chạm vào, sợ vỡ mảnh bình yên

Có phải Trăng, hay lời xa em nói
Mà đêm thanh như lắng giọng em mềm
Trăng sát gần, Trăng vẫn cao vòi vọi
Sông héo gầy, hay nước vẫn dâng thêm

Nỗi đau ngọt ngào

Nắng mưa là chuyện của trời
Nhớ thương ai cũng chuyện đời mà thôi
Tiếc gì một đóa hoa rơi
Nhạt phai hương sắc, tả tơi giữa dòng...
Còn gì để đợi, để mong
Mười năm, một thoáng hư không cõi trần...!


Em nói... và rồi em đi luôn
Hàng cây ngơ ngẩn, trời rưng buồn
Chiều sao lặng lẽ dài con phố
Như trước giông về, sao thê lương

Anh tập quên... và anh tập quen...
Nhưng bắt đầu sao đây, hỡi em
Đường đông đúc thấy trong lòng vắng...
Nhắm mắt mà đêm vẫn thấy đèn

--------------------------

Hoàng hôn như lửa cháy... thêm dầu
Bùng lên bao nỗi đau tận sâu
Anh muốn cố..., bao lần đã cố...
Mà sao luôn quay lại từ đầu

--------------------------

Gió mang mùa Xuân gieo khắp nơi
Muôn đốm ly ty nở trắng đồi
Đêm qua cũng gió xô từng chập 
Sớm nay, nhìn... như cánh sao... rơi...

Sao em tự ví đóa hoa rơi
Kệ nắng, mưa đi - chuyện của trời
Nhen bao năm... cháy... nay tàn lụi
Anh thấy tim mình thoi thóp... nơi...

Thứ Sáu, 7 tháng 7, 2017

Mùa sen ấy

Em ghé bên hàng hoa mùa Hạ
Như thể nàng tiên ghé xuống trần
Con phố đông người, quên hối hả
Anh cũng vô tình lạc bước chân 
 
Gió trộm hương mềm trên sen trắng
Lén thả lên em, mái tóc bồng
Anh giấu mắt khờ như say nắng
Lặng trổ trong lòng một ước mong...

Em đi... Man mác hương vương mãi
Gió ở trong mơ cũng thoảng vào
Ngỡ ngàng, tay áp lên ngực phải
Như cả bên này, tim nữa sao!
 
Hạ cuốn theo nàng, nên cháy vội
Tỉnh giấc thì Thu đã chín vàng
Ai biết nỗi lòng ai chấp chới
Mong nàng tiên ấy lại bay sang 
 
Hạ đã mấy lần về trên phố
Có kẻ lang thang, dõi mắt tìm
Cũng ghé thăm hàng hoa sen nọ
Để cất Đông vào trong trái tim
 
Lỡ bóng hình em là bông lửa
Anh chắc thành than đến triệu lần
Trái tim anh lâu đâu đóng cửa
Đã biết đau thầm..., đau trối trân
 

Anh chẳng còn hay: quên hay nhớ
Hay thế gian này, cõi hư không
Chẳng biết bao lần như ngưng thở
Khi gió mùa sen thoảng phố nồng


Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017

Phố, sau cơn mưa

Có chút nắng hừng lên sau mưa
Đường loang loáng nước, người xe thưa
Có giọt đàn trầm trong gió mỏng
Một cánh hoa nghiêng chạm bóng mùa

Có quán quen, mưa, ghế chẳng thừa
Trĩu giàn hoa tím, vắt ngang trưa
Có chiếc xe nào đi khắp nẻo
Thơm từng con phố thoáng sen đưa

Xa vời bên phía Thu đang tới
Nom dáng cây cầu như kéo cưa
Vầng mây như phác hình ai đợi
Chợt nhớ tim ai chẳng chỗ chừa

Từ đâu... mang máng lời ai hát
Ru hồn, tình đã hóa xa xưa
Chiều, phố đông dần khi nắng nhạt
Nghe lòng ran rát quất roi mưa

Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2017

Cả trong mơ, em cũng ghét anh

Em có bao giờ như anh không?
Đêm qua, anh gặp giấc mơ hồng
Thấy em, vai áo mầu như nắng
Trở về, trên phố, lúc vào Đông

Em chẳng giận anh, vẫn mỉm cười
Gió mùa heo hút, lá vàng rơi
Phố nhàn nhạt màu, trời xam xám
Em bảo, sao Đông giống một người...

Thì ra, em vẫn ghét... như anh
Viết toàn mưa với nắng... loanh quanh
Ôi, thuở tình ta còn thơ bấy
Nhớ em, nhưng nói chẳng sao đành

Ờ, cái "người nao" thương "người ta"
Thương nhiều cho lắm, chẳng nói ra
Để "người ta" gửi buồn câu hát
Ghét rồi, ghét thế... chẳng muốn xa

Mặt trời mờ trắng ẩn trong mây
Cái lạnh vô tri lách ngón gầy
Anh nhớ lời ca buồn man mác
Em gửi anh... chiều, mưa ướt lây

Em hỏi câu chi, tóc gió bồng
Chỉ nghe vẳng lại từ thinh không
Con gà tai quái nhà bên gáy
Cho ngẩn ngơ anh, lạc giữa phòng

Có giấc mơ như thật giữa đời
Núi rừng thầm lặng ngóng ngàn khơi
Có tiếng rơi trầm nơi đáy vọng
Đớn đau, khi mãi chẳng quên người!

Thứ Tư, 14 tháng 6, 2017

Ánh lửa màu cam

Không dưng mong đến thế, cơn giông
Khỏi thấy mây bông phớt nắng hồng!
Phiêu diêu bao chốn, bao ngày tháng
Mây hỡi, có cần quên gió không?

Chiều muộn, hàng cây với nắng trời
Gió hồi lâu trổ điệu xa xôi
Đóa hoa nhỏ cuối vườn rung khẽ
Chớm tuổi mơ như chợt hé cười

Không gian dần tím, gió mầu lam
Thăm thẳm chiều rơi trong sắc chàm
Hồn tôi hoang hoải đang dần nhuộm
Ánh lửa cồn cào, lửa da cam

Như cỏ mùa khô nắng cháy vàng
Như suối mùa mưa chảy miên man
Như gió phai đi, mây còn lại
Thương người, chiều buồn, buồn mênh mang

Thứ Bảy, 3 tháng 6, 2017

Đi miết bao giờ quên cho đặng

Mặt trời lên, sương cũng bay lên
Đồi núi chập chùng, bước nhớ quên
Hoa trên đỉnh dốc màu mây trắng
Chưa gặp bao giờ, chẳng biết tên

Nhớ em từng nói thích biển xanh
Còn anh, rừng núi vẫn độc hành
Đi miết... Bao giờ quên cho đặng
Dù niềm trông đợi đã mong manh

Lâu rồi đếm đã kín hai tay
Mùa đến, mùa đi, tháng với ngày
Nếu nối dặm trường... âu cũng đủ
Gần người, đâu thiết cánh để bay

Muốn kể cho em chuyện quanh đây
E lòng buồn nhớ mãi bủa vây
Nhìn sợi khói gầy trong chiều muộn
Tiếng mẹ gọi con... Dạ chất đầy...

Chiêng, trống gần xa, lửa bập bùng
Chập chờn bay lượn giữa không trung
Bóng niềm vui múa quên trời đất
Nghiêng ngả, say sưa... rượu của rừng

Những bản làng xa anh đã qua
Xơ xác, đìu hiu mấy nóc nhà
Mà người nơi ấy bình yên thế
Cười, mắt cũng cười, thật khác ta...