StatCounter

Thứ Sáu, 7 tháng 7, 2017

Mùa sen ấy

Em ghé bên hàng hoa mùa Hạ
Như thể nàng tiên ghé xuống trần
Con phố đông người, quên hối hả
Anh cũng vô tình lạc bước chân 
 
Gió trộm hương mềm trên sen trắng
Lén thả lên em, mái tóc bồng
Anh giấu mắt khờ như say nắng
Lặng trổ trong lòng một ước mong...

Em đi... Man mác hương vương mãi
Gió ở trong mơ cũng thoảng vào
Ngỡ ngàng, tay áp lên ngực phải
Như cả bên này, tim nữa sao!
 
Hạ cuốn theo nàng, nên cháy vội
Tỉnh giấc thì Thu đã chín vàng
Ai biết nỗi lòng ai chấp chới
Mong nàng tiên ấy lại bay sang 
 
Hạ đã mấy lần về trên phố
Có kẻ lang thang, dõi mắt tìm
Cũng ghé thăm hàng hoa sen nọ
Để cất Đông vào trong trái tim
 
Lỡ bóng hình em là bông lửa
Anh chắc thành than đến triệu lần
Trái tim anh lâu đâu đóng cửa
Đã biết đau thầm..., đau trối trân
 

Anh chẳng còn hay: quên hay nhớ
Hay thế gian này, cõi hư không
Chẳng biết bao lần như ngưng thở
Khi gió mùa sen thoảng phố nồng


Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017

Phố, sau cơn mưa

Có chút nắng hừng lên sau mưa
Đường loang loáng nước, người xe thưa
Có giọt đàn trầm trong gió mỏng
Một cánh hoa nghiêng chạm bóng mùa

Có quán quen, mưa, ghế chẳng thừa
Trĩu giàn hoa tím, vắt ngang trưa
Có chiếc xe nào đi khắp nẻo
Thơm từng con phố thoáng sen đưa

Xa vời bên phía Thu đang tới
Nom dáng cây cầu như kéo cưa
Vầng mây như phác hình ai đợi
Chợt nhớ tim ai chẳng chỗ chừa

Từ đâu... mang máng lời ai hát
Ru hồn, tình đã hóa xa xưa
Chiều, phố đông dần khi nắng nhạt
Nghe lòng ran rát quất roi mưa

Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2017

Cả trong mơ, em cũng ghét anh

Em có bao giờ như anh không?
Đêm qua, anh gặp giấc mơ hồng
Thấy em, vai áo mầu như nắng
Trở về, trên phố, lúc vào Đông

Em chẳng giận anh, vẫn mỉm cười
Gió mùa heo hút, lá vàng rơi
Phố nhàn nhạt màu, trời xam xám
Em bảo, sao Đông giống một người...

Thì ra, em vẫn ghét... như anh
Viết toàn mưa với nắng... loanh quanh
Ôi, thuở tình ta còn thơ bấy
Nhớ em, nhưng nói chẳng sao đành

Ờ, cái "người nao" thương "người ta"
Thương nhiều cho lắm, chẳng nói ra
Để "người ta" gửi buồn câu hát
Ghét rồi, ghét thế... chẳng muốn xa

Mặt trời mờ trắng ẩn trong mây
Cái lạnh vô tri lách ngón gầy
Anh nhớ lời ca buồn man mác
Em gửi anh... chiều, mưa ướt lây

Em hỏi câu chi, tóc gió bồng
Chỉ nghe vẳng lại từ thinh không
Con gà tai quái nhà bên gáy
Cho ngẩn ngơ anh, lạc giữa phòng

Có giấc mơ như thật giữa đời
Núi rừng thầm lặng ngóng ngàn khơi
Có tiếng rơi trầm nơi đáy vọng
Đớn đau, khi mãi chẳng quên người!

Thứ Tư, 14 tháng 6, 2017

Ánh lửa màu cam

Không dưng mong đến thế, cơn giông
Khỏi thấy mây bông phớt nắng hồng!
Phiêu diêu bao chốn, bao ngày tháng
Mây hỡi, có cần quên gió không?

Chiều muộn, hàng cây với nắng trời
Gió hồi lâu trổ điệu xa xôi
Đóa hoa nhỏ cuối vườn rung khẽ
Chớm tuổi mơ như chợt hé cười

Không gian dần tím, gió mầu lam
Thăm thẳm chiều rơi trong sắc chàm
Hồn tôi hoang hoải đang dần nhuộm
Ánh lửa cồn cào, lửa da cam

Như cỏ mùa khô nắng cháy vàng
Như suối mùa mưa chảy miên man
Như gió phai đi, mây còn lại
Thương người, chiều buồn, buồn mênh mang

Thứ Bảy, 3 tháng 6, 2017

Đi miết bao giờ quên cho đặng

Mặt trời lên, sương cũng bay lên
Đồi núi chập chùng, bước nhớ quên
Hoa trên đỉnh dốc màu mây trắng
Chưa gặp bao giờ, chẳng biết tên

Nhớ em từng nói thích biển xanh
Còn anh, rừng núi vẫn độc hành
Đi miết... Bao giờ quên cho đặng
Dù niềm trông đợi đã mong manh

Lâu rồi đếm đã kín hai tay
Mùa đến, mùa đi, tháng với ngày
Nếu nối dặm trường... âu cũng đủ
Gần người, đâu thiết cánh để bay

Muốn kể cho em chuyện quanh đây
E lòng buồn nhớ mãi bủa vây
Nhìn sợi khói gầy trong chiều muộn
Tiếng mẹ gọi con... Dạ chất đầy...

Chiêng, trống gần xa, lửa bập bùng
Chập chờn bay lượn giữa không trung
Bóng niềm vui múa quên trời đất
Nghiêng ngả, say sưa... rượu của rừng

Những bản làng xa anh đã qua
Xơ xác, đìu hiu mấy nóc nhà
Mà người nơi ấy bình yên thế
Cười, mắt cũng cười, thật khác ta...

Chủ Nhật, 28 tháng 5, 2017

Thương nhớ tháng 5

Hàng cây lặng lẽ tím ra hoa
Đường phố người thưa, nắng chói lòa
Hoang hoải, mắt trầm xa xăm mãi
Bao tháng Năm nào... như đã xa

Trĩu nắng cong cành lá rũ nghiêng
Tiếng ve trưa rát vết chưa liền
Dăm gợn mây trời neo lơ lửng
Cho xót trong lòng những bóng riêng

Từng phút, từng giây chầm chậm qua
Queo quắt chiều hong nỗi nhớ nhà
Trăn trở ra vào, cơn khắc khoải
Mỏi mòn, sao gió mãi chưa qua

Thời gian dừng trên đỉnh chiều rơi
Có bài ca ai chẳng chắp lời
Giai điệu cứ ngập ngừng, da diết
Cho tim người đau đáu... một nơi

Đừng gọi tên, hãy để em quên
Phố hoang vu, xác nắng rơi thềm
Đông cứng lại một ngày... Lặng lẽ
Lửa cồn cào đâu đó thắp lên

Thứ Năm, 11 tháng 5, 2017

Tháng 5 Hà Nội

Hà Nội mùa này dễ tưởng là Thu
Lá vàng bay..., tiếng chim gù gọi nắng...
Buổi sớm trào dâng..., về chiều sâu lắng
Cho anh mơ... em thầm lặng quay về

Đang tháng Năm, khoảng giữa của mùa Hè
Bằng lăng tím..., ngàn tiếng ve ra rả
Tóc dài bay, dịu cả trời nắng lóa
Cánh phượng hồng... và những ngả chia ly...

Con đường này chẳng còn dấu ta đi
Biết hàng cây có nghĩ gì, thay lá
Để người qua lòng ngẩn ngơ, thật lạ
Kiểu như anh, nhớ em... hóa mơ màng

Biết bao giờ... Sao vẫn ngóng em sang
Mơ sánh bước dưới hàng cây lá đổ
Chiều Hồ Tây, nghe tiếng lòng sóng vỗ
Tóc em mềm, anh mượn gió, bay ngang