StatCounter

Thứ Năm, 20 tháng 10, 2016

Một chiều chơi vơi

Chút nắng gầy xanh xao rơi mỏng
Những nhành cây lay khẽ, nhắc lời
Có bài thơ cồn cào một thuở
Ngờ đâu chiều nay bỗng chơi vơi
 
Cơn gió chiều, làn hương quen lạ
Sóng hồ Tây trăn trở, sương mù
Có phải phố nhớ em nhiều thế
Mà đất trời khắc khoải vào Thu
 
 
Những con đường mờ như hư, thực
Có chút dịu dàng, chút tỉnh, say
Anh thấy hình em trong dáng phố
Tưởng cơn mơ về giữa ban ngày
 
Ngưng bước để chiều trôi xa lắm
Hoang sơ nghe thổn thức tim mình
Hơi sương lạnh, thèm bàn tay nắm
Mắt đang nhòe hay phố rung rinh?

Thứ Tư, 19 tháng 10, 2016

Trả em rồi, anh mảnh hồn ngơ

Em,
anh đành tiễn biệt thời gian
Trả lại em năm tháng mây ngàn
Tán cây nào đôi chim làm tổ
Anh thầm ước nguyện...
Hạ vừa sang
 
Trả con đường anh chưa biết tên
Giấu phía xa tiếng nụ cười hiền
Anh đi mãi chẳng gần lại được
Để cồn cào,
day dứt nhớ thêm
 
Trả em này, trong vắt nắng mai
Thoáng hương hoa tóc sợi ngắn dài
Gom nhựa sống, cây cằn nảy lộc
Trổ buồn
tỏa bóng nặng hai vai
 
Trả em này, đốm lửa em nhen
Sợ chông chênh khi phố lên đèn
Sợ góc quen thấy mình chóng cũ
Sợ đêm dài
lỡ ngủ mơ em
 
Trả em rồi,
anh mảnh hồn ngơ 
Đêm khát khô, nghe sóng dậy bờ
Vô thức, soi đèn bên ngưỡng cửa
Quặn lòng,
đang thức tưởng là mơ

Thứ Ba, 18 tháng 10, 2016

Để nắng vẫn ngời trong mắt nâu

Một mùa Thu đã đến và sẽ đi! Thế giới này đông đúc như vậy nhưng cũng rất là vắng vẻ mỗi khi mùa Thu về... Có lạ lắm không? 

Đêm đã chìm sâu, lặng ngắt rồi 
Chỉ còn tí tách giọt sương rơi
Giấc mơ hãy đến bên em nhé
Anh mộng môi xinh nụ hé cười

Thu về lâu rồi, nay đã vơi
Bên em lá chắc đỏ ngút trời
Phố người đông vậy, sao trầm vắng
Có phải chạnh lòng nhớ đến nơi...

Khắp chốn thu sang rợp đỏ, vàng
Riêng cõi lòng anh, cõi hồn hoang
Một màu thương nhớ còn xanh thẳm
Chẳng thể nào quên được dấu nàng

Con thuyền không được vượt trùng dương
Đôi chân chẳng được chung một đường
Vì lỗi hẹn thề nhiều Thu trước
Nên buồn... dù còn mãi yêu thương

Em sống: yêu là đem cho đi
Mà chưa hề nghĩ được nhận gì
Mười lăm thu ấy... Sương hay lệ
Rớt ngoài hiên mà cay khóe mi... 

Xin em hãy quên đi xa xưa
Quên nhớ, quên thương khi ta chưa...
Để yêu sắc lá từng thu mới
Để lại là em tựa lúc vừa...

Bên đời, lòng còn ngóng tin nhau
Tấm tình xưa đó chưa phai màu
Anh vẫn ước mong em hạnh phúc
Để nắng vẫn ngời trong mắt nâu

Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2016

Mộng mị

Tháng Mười rồi, hoa sữa nở chưa anh
Em vừa mơ giấc mơ lành, gió thoảng...
Chiều hồ Tây, hoàng hôn mờ, lãng đãng
Em ngước nhìn... mắt anh thoáng ngôi sao...
 
Trong mơ... em nghe cả tiếng rì rào
Chắc tiếng sóng đã dội vào tim nhỏ
Em còn nghe tiếng anh, mà chẳng rõ
Rồi bần thần... mơ vụt bỏ em đi...
 
Sớm hôm nay, mọi thứ bỗng lạ kỳ
Em hậu đậu  làm cái gì... cũng dở
Khóm hoa hồng mé hiên ngoài, vẫn nở
Giấc mơ nào... chưa tắt... ở trong tim
 
Thôi, ngoan nào, xin hãy ngủ, lặng im
Bình yên nhé, đừng đi tìm mộng cũ
Trái tim ơi, xin mày nguôi thác lũ 
Bao năm rồi, lệ đã đủ, cần ngưng!

Giấc em mơ? Hay là mộng anh từng
Như tiếng nấc, tiếng ngập ngừng hơi thở
Ngày chưa sang... Hoa sữa còn chưa nở
Đêm vỡ rồi... người vẫn ở trong mơ!
 
Đã có ai ngăn mơ được bao giờ? 

Những con phố chiều xa mờ quá

Ngôn từ anh biết bao nhiêu
Cũng không nói đủ một điều: Nhớ em!

Lưng chiều lành lạnh gió heo may
Nhạt nắng phố mờ sương trắng bay
Hàng cây rung khẽ, hương mùa cũ
Thả xuống hồn thu một chút này

Tưởng như con nước cuốn về xuôi
Quên được nỗi buồn khi lá rơi?
Hồn trơ như đá, rêu không mọc
Nay, chiều cuối thu lại khóc hời

Anh vẫn nhớ em như thói quen
Nhớ khóe môi xinh, ánh mắt hiền
Nhớ tiếng nói, cười... Quên chưa đủ
Nên lúc thu về cứ nhói lên

Từng nhủ: viết nốt lần ấy thôi
Dòng thơ che lệ, đắng môi cười
Buồn như lá trút mùa thu cuối...
Sao phố chiều nay... Thương nhớ ơi!

Anh cứ thầm mơ em đến đây
Về thăm anh, vội vã một ngày...
Những con phố chiều xa mờ quá
Có lẽ nào... sắp hóa mây bay?

Biết sắp sửa thôi, thu sẽ tàn
Mưa dầm, gió bấc đón đông sang
Phố xơ xác lắm, trông buồn lắm
Qua được mỗi ngày sao gian nan!

Biết chẳng điều gì mãi dài lâu
Sao vẫn thương em hệt ngày đầu
Có lẽ, chiều nay thu mệt lả
Thì thào rất khẽ: Em ở đâu?

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2016

Chỉ là...

Sớm mai thấy nắng phớt xanh xao
Nhẹ phủ lên sương, gió rì rào
Lấp lánh, mơ hồ khung phố rộng
Ảo mờ... như một giấc chiêm bao
 
Trên những hàng cây, lá ngả vàng
Như là Thu chín, sắp Đông sang
Xuôi ngược, dòng người, xe hối hả
Cảm giác như ai cũng vội vàng 
 
Trên con đường ấy, nhịp sinh sôi
Mặc cho huyền ảo mùa đang trôi
Tôi nghe... như tiếng thời gian thở
Và trái tim... như cũng bồi hồi
 
Lâu nay, tôi đã cố ru mình
Mỗi ngày mới... lại mộng hồi sinh
Đã xa... năm tháng dài gian khó
Xung quanh, mọi thứ đã yên bình
 
Là tôi nghĩ thế, chứ đâu hay
Lúc phố đang mờ sương trắng bay
Lá rơi... trong nắng vàng giăng mỏng
Một thoáng, hồn tôi đã chất đầy...
 
Con phố này đây, ước đón nàng
Cùng nhau dạo bước buổi Thu sang
Và còn bao chốn, bao nơi nữa
Từng ước... Giờ đây đã lỡ làng!
 
Bao năm... tôi cứ hỏi, vì sao
Bởi vì duyên mỏng - phải lìa nhau
Hay trời cao quá, tay nào chạm
Hay tình yêu đẹp - chỉ thương đau?
 
Tôi sống như là... để che đi
Để thế gian kia... chẳng thấy gì
Bốn mùa... có lẽ Thu buồn nhất
Mùa tình tôi đã... hóa chia ly!
 
Đâu đó, nhà ai vẳng tiếng đàn
Nắng vẻ vàng hơn, sương sắp tan
Có lẽ mùa Thu luôn rất đẹp
Chỉ lòng ta... có tự bình an?

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2016

Đêm phố trở minh

Phố đắm chìm... khuya chợt trở mình
Hàng cây xào xạc gió rung rinh
Người trong gác... bóng trầm như tượng
Lặng lẽ, hoài thương một mối tình
 
Thương mối duyên xưa quá nồng nàn
Vì đâu nên nỗi hóa dở dang
Để bao Thu đến hồn như chết
Để người xưa trĩu nặng tâm can
 
Góc phố trầm tư đợi heo may
Chiều qua, anh nhớ đến đọa đày
Giấc mơ ngày cũ, hương tình cũ
Gió chậm chưa về... đã vụt bay 
 
Nhớ đến nao nao, tiếng em cười
Kiếp này anh đã ngỡ đẹp tươi
Nhớ sao ánh mắt mang Xuân đến
Sưởi trái tim anh ấm giữa đời...
 
Đã mơ ta sánh bước bên nhau
Từ ngày em đến, tới ngàn sau...
Chiều anh qua phố... bao thương nhớ
Sầu thắm trên cây, lá chuyển màu
 
Có hôm, ra phố cùng bạn bè
Sắc trời Thu... ký ức hoe hoe...
Ly cafe đắng như thêm đắng
Đốt thuốc, thầm che ánh mắt nhòe 
 
Đêm trôi... Gió trổ... Dạ tơi bời
Chân trời, góc bể, mình hai nơi
Nhớ em như nhớ từng hơi thở
Mà em, nay giống cánh mây trời
 
Không em, anh muốn giấu sầu vương
Vẫn cố thong dong giữa đời thường
Mà sao thật khó khi đêm xuống
Chờ sáng, sao như cả dặm trường! 
 
Vì anh chẳng giết hồn anh được
Nhớ với thương em... đến cháy lòng
Phải chi anh có niềm mơ ước
Anh sẽ mong gì, em biết không?
 
Bây giờ, anh chỉ ước em quên
Ước hồn em tựa ánh mai lên
Dù tim anh vẫn chưa nguôi nhớ
Chỉ cần... em mãi mãi bình yên