Một mùa Thu đã đến và sẽ đi! Thế giới này đông đúc như vậy nhưng cũng rất là vắng vẻ mỗi khi mùa Thu về... Có lạ lắm không?
Đêm đã chìm sâu, lặng ngắt rồi
Chỉ còn tí tách giọt sương rơi
Giấc mơ hãy đến bên em nhé
Anh mộng môi xinh nụ hé cười
Thu về lâu rồi, nay đã vơi
Bên em lá chắc đỏ ngút trời
Phố người đông vậy, sao trầm vắng
Có phải chạnh lòng nhớ đến nơi...
Khắp chốn thu sang rợp đỏ, vàng
Riêng cõi lòng anh, cõi hồn hoang
Một màu thương nhớ còn xanh thẳm
Chẳng thể nào quên được dấu nàng
Con thuyền không được vượt trùng dương
Đôi chân chẳng được chung một đường
Vì lỗi hẹn thề nhiều thu trước
Nên buồn... dù còn mãi yêu thương
Em sống: yêu là đem cho đi
Mà chưa hề nghĩ được nhận gì
Mười lăm thu ấy... Sương hay lệ
Rớt ngoài hiên mà cay khóe mi...
Xin em hãy quên đi xa xưa
Quên nhớ, quên thương khi ta chưa...
Để yêu sắc lá từng thu mới
Để lại là em tựa lúc vừa...
Bên đời, lòng còn ngóng tin nhau
Tấm tình xưa đó chưa phai màu
Anh vẫn ước mong em hạnh phúc
Để nắng vẫn ngời trong mắt nâu
StatCounter
Thứ Ba, 18 tháng 10, 2016
Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2016
Những con phố chiều xa mờ quá
Ngôn từ anh biết bao nhiêu
Cũng không nói đủ một điều: Nhớ em!
Lưng chiều lành lạnh gió heo may
Nhạt nắng phố mờ sương trắng bay
Hàng cây rung khẽ, hương mùa cũ
Thả xuống hồn thu một chút này
Tưởng như con nước cuốn về xuôi
Quên được nỗi buồn khi lá rơi?
Hồn trơ như đá, rêu không mọc
Nay, chiều cuối thu lại khóc hời
Anh vẫn nhớ em như thói quen
Nhớ khóe môi xinh, ánh mắt hiền
Nhớ tiếng nói, cười... Quên chưa đủ
Nên lúc thu về cứ nhói lên
Từng nhủ: viết nốt lần ấy thôi
Dòng thơ che lệ, đắng môi cười
Buồn như lá trút mùa thu cuối...
Sao phố chiều nay... Thương nhớ ơi!
Anh cứ thầm mơ em đến đây
Về thăm anh, vội vã một ngày...
Những con phố chiều xa mờ quá
Có lẽ nào... sắp hóa mây bay?
Biết sắp sửa thôi, thu sẽ tàn
Mưa dầm, gió bấc đón đông sang
Phố xơ xác lắm, trông buồn lắm
Qua được mỗi ngày sao gian nan!
Biết chẳng điều gì mãi dài lâu
Sao vẫn thương em hệt ngày đầu
Có lẽ, chiều nay thu mệt lả
Thì thào rất khẽ: Em ở đâu?
Cũng không nói đủ một điều: Nhớ em!
Lưng chiều lành lạnh gió heo may
Nhạt nắng phố mờ sương trắng bay
Hàng cây rung khẽ, hương mùa cũ
Thả xuống hồn thu một chút này
Tưởng như con nước cuốn về xuôi
Quên được nỗi buồn khi lá rơi?
Hồn trơ như đá, rêu không mọc
Nay, chiều cuối thu lại khóc hời
Anh vẫn nhớ em như thói quen
Nhớ khóe môi xinh, ánh mắt hiền
Nhớ tiếng nói, cười... Quên chưa đủ
Nên lúc thu về cứ nhói lên
Từng nhủ: viết nốt lần ấy thôi
Dòng thơ che lệ, đắng môi cười
Buồn như lá trút mùa thu cuối...
Sao phố chiều nay... Thương nhớ ơi!
Anh cứ thầm mơ em đến đây
Về thăm anh, vội vã một ngày...
Những con phố chiều xa mờ quá
Có lẽ nào... sắp hóa mây bay?
Biết sắp sửa thôi, thu sẽ tàn
Mưa dầm, gió bấc đón đông sang
Phố xơ xác lắm, trông buồn lắm
Qua được mỗi ngày sao gian nan!
Biết chẳng điều gì mãi dài lâu
Sao vẫn thương em hệt ngày đầu
Có lẽ, chiều nay thu mệt lả
Thì thào rất khẽ: Em ở đâu?
Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2016
Lời ru một nửa
Sương hay mây thấp lướt ngang nhà
Hiên trước bịn rịn giọt đêm qua
Phải mưa rấm rứt rơi trên mộng
Mà phố ban mai đã ướt nhòa?
Mắt na hé mở ngắm trời xanh
Hơi sương dìu dịu, sớm trong lành
Con nhện níu cành giăng tơ mỏng
Hứng đầy những hạt ngọc long lanh
Tiếng chim gọi nắng rộn vòm cây
Nhà cao lớp lớp chắn chân mây
Phố nhỏ gió về, hương hoa thoảng
Có khoảng hư vô chẳng lấp đầy
Ngày lên, bỡ ngỡ nắng mênh mang
Hàng cây cơm nguội sắp phai vàng
Ai thả lên trời bao nỗi nhớ
Trên làn mây trắng chở Thu sang
Muôn nỗi bâng khuâng buổi giao mùa
Không gian hư ảo tiếng nhặt thưa
Lời ru ai viết chi một nửa
Buồn ở trong tim... giấu chẳng vừa
Hiên trước bịn rịn giọt đêm qua
Phải mưa rấm rứt rơi trên mộng
Mà phố ban mai đã ướt nhòa?
Mắt na hé mở ngắm trời xanh
Hơi sương dìu dịu, sớm trong lành
Con nhện níu cành giăng tơ mỏng
Hứng đầy những hạt ngọc long lanh
Tiếng chim gọi nắng rộn vòm cây
Nhà cao lớp lớp chắn chân mây
Phố nhỏ gió về, hương hoa thoảng
Có khoảng hư vô chẳng lấp đầy
Ngày lên, bỡ ngỡ nắng mênh mang
Hàng cây cơm nguội sắp phai vàng
Ai thả lên trời bao nỗi nhớ
Trên làn mây trắng chở Thu sang
Muôn nỗi bâng khuâng buổi giao mùa
Không gian hư ảo tiếng nhặt thưa
Lời ru ai viết chi một nửa
Buồn ở trong tim... giấu chẳng vừa
Thứ Năm, 11 tháng 8, 2016
Phải chi người có thể chiều nay
Mưa cuốn mây đi lúc cuối chiều
Khoảng trời trở lại xanh trong veo
Sắc nắng nhuộm vàng nơi góc phố
Mềm mắt tôi mơ một cánh diều...
Lấp lánh, cây nhìn như xanh hơn
Hơi mưa tựa sương khói dập dờn
Phố đẹp mơ màng như bức lụa
Nâng chén tà dương say mấy cơn
Phải chi người có thể qua đây
Chớm Thu sang, cơn gió chưa dày
Đôi cánh mỏng, cầu vồng bảng lảng
Nắm tay người, ta sẽ cùng bay
Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016
Không em
Em ạ, chiều, mây sà xuống thấp
Mà không mưa, đất khát lâu rồi
Phố đông người, ngược xuôi tấp nập
Ngột ngạt buồn, lặng lẽ đơn côi
Không em, hồn anh như suối cạn
Nguồn vui đã kiệt mạch nuôi ngầm
Nghe lời bài tình ca ai oán
Lặng người muốn khóc mộng trăm năm
Anh như kẻ lữ hành cô độc
Xuyên đông đi kiếm lửa mặt trời
Nhớ em, đá cuội buồn lăn lóc
Một ngày cũng ứa lệ nằm phơi
Nhớ em. Ước gì... như gió thoảng
Đời vơi đi bớt một hai phần...
Những đêm ngóng mộng... trời vừa sáng
Ánh buồn đã rọi buổi thanh tân
Mơ ngày trời cao, nhiều mây trắng
Gió lên, nâng cánh mộng yêu người
Dẫu như cát bụi, tình chưa thắm
Anh vẫn mong tìm em khắp nơi
Mà không mưa, đất khát lâu rồi
Phố đông người, ngược xuôi tấp nập
Ngột ngạt buồn, lặng lẽ đơn côi
Không em, hồn anh như suối cạn
Nguồn vui đã kiệt mạch nuôi ngầm
Nghe lời bài tình ca ai oán
Lặng người muốn khóc mộng trăm năm
Anh như kẻ lữ hành cô độc
Xuyên đông đi kiếm lửa mặt trời
Nhớ em, đá cuội buồn lăn lóc
Một ngày cũng ứa lệ nằm phơi
Nhớ em. Ước gì... như gió thoảng
Đời vơi đi bớt một hai phần...
Những đêm ngóng mộng... trời vừa sáng
Ánh buồn đã rọi buổi thanh tân
Mơ ngày trời cao, nhiều mây trắng
Gió lên, nâng cánh mộng yêu người
Dẫu như cát bụi, tình chưa thắm
Anh vẫn mong tìm em khắp nơi
Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2016
Xa em rồi, anh mới...
Anh chẳng còn mơ ngày kia biển cạn
Khi rũ như cây mùa hạn héo rầu
Trái tim ơi, giấc mơ còn nương nán
Khi bên đời, em giá lạnh từ lâu
Buổi chia xa, trời chẳng mưa, trong vắt
Đường anh đi, gió dìu dặt ru buồn
Hai hàng cây, lá như nghìn con mắt
Nhìn theo người, màu xanh ngắt... Cô đơn
Đời bao lâu? Buồn không như gió thoảng
Ngày trong anh - nốt lặng, những cung trầm
Có nhiều đêm... nhớ em thôi... đã rạng
Anh đi làm... trôi giữa quãng thanh âm
Tình là chi? Gặp nhau đâu quá trễ
Sao thương nhau, ta giữ... để muộn màng
Sao anh tin "không gì là không thể"
Mà nghẹn ngào... chẳng đợi buổi em sang
Một ngày nao, nắng có hồng như trước
Mây mỏng bay như sương khói ngang nhà
Cho anh xin giữ trong đời mơ ước
Tiếng tơ lòng ngân theo bước em qua
Trái tim ơi, giấc mơ còn nương nán
Khi bên đời, em giá lạnh từ lâu
Buổi chia xa, trời chẳng mưa, trong vắt
Đường anh đi, gió dìu dặt ru buồn
Hai hàng cây, lá như nghìn con mắt
Nhìn theo người, màu xanh ngắt... Cô đơn
Đời bao lâu? Buồn không như gió thoảng
Ngày trong anh - nốt lặng, những cung trầm
Có nhiều đêm... nhớ em thôi... đã rạng
Anh đi làm... trôi giữa quãng thanh âm
Tình là chi? Gặp nhau đâu quá trễ
Sao thương nhau, ta giữ... để muộn màng
Sao anh tin "không gì là không thể"
Mà nghẹn ngào... chẳng đợi buổi em sang
Một ngày nao, nắng có hồng như trước
Mây mỏng bay như sương khói ngang nhà
Cho anh xin giữ trong đời mơ ước
Tiếng tơ lòng ngân theo bước em qua
(Từ Những bài thơ không gửi)
Thứ Tư, 29 tháng 6, 2016
Những dòng thơ như tàu mắc cạn
Bầu trời đầy mây, nắng lem nhem
Bóng nắng rơi hờ trên lối quen
Con đường anh về chưa mòn cũ
Bởi đã bao giờ thôi nhớ em
Gió thoảng lạnh như thể gió mùa
Hạ vừa sang lại, Thu thì chưa
Chợt sợ, nao lòng như bao bận
Anh nhớ em... trời đổ cơn mưa
Em ơi, năm tháng cứ dài ra
Càng mong gần lại thấy càng xa
Nhìn dọc con đường xanh hút mắt
Những hàng cây đang trở nên già...
Nơi mình vẫn thế, vẫn vênh nhau
Ngày và đêm, hai nửa địa cầu
Những dòng thơ như tàu mắc cạn
Giữa bể đời ta chẳng về đâu
Em dường như giờ đã ngủ rồi
Thương sao ngày ươm mộng chung đôi
Hai đứa ước, muộn màng câu ngỏ
Để lòng đau, thương suốt cuộc đời
(Từ những bài thơ không gửi)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)