StatCounter

Thứ Tư, 10 tháng 2, 2016

Đêm lạnh đầu Xuân

Đêm Xuân chấp chới lạnh từng hồi
Lào xào chưa đến nỗi tả tơi
Bính boong chuông gió ngoài hiên vắng
Phố lắng khuya thôi, lặng tiếng người
 
Ôi nhớ đầu Xuân năm xa xôi
Thư viết gửi người... chẳng đến nơi
Phố đêm thao thức, tim không ngủ
Ký ức buồn, vui... chẳng có lời
 
Bên người Tết đến hẳn là vui
Có thấu lòng ai vẫn ngậm ngùi
Năm nối năm, tìm muôn cớ bận
Mà chẳng thể nào cho bớt, nguôi...
 
Mới nắng ấm... rồi đã lạnh tanh
Dõi bóng mình trong mảnh gương lành
Mới hay có nụ cười đã vỡ
Đêm, có bao giờ em nhớ anh?

Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2016

Lại một mùa Xuân

Đã nghe tiếng trái tim rộn ràng
Đã rưng rưng buổi đón em sang
Đã mơ một sớm Xuân nồng ấm
Đã nghĩ bền lâu mộng đá vàng...
 
Mùa Xuân năm ấy đã trôi xa
Sao cõi hồn anh vẫn như là...
Lại đến một mùa hoa đào nở
Lại ước mơ thầm em sẽ qua...

Anh sợ buồn, vui cũng dửng dưng
Anh sợ chìm sâu đến vô chừng
Từng độ Xuân về anh lắng mãi
Chẳng còn nghe lại nhịp tim rung...
 
Mơ một lần thôi, anh gặp em
Chẳng phải trong mơ giấc êm đềm
Được chạm vào nhau qua ánh mắt
Để biết anh còn không, trái tim?
 
(Từ Những bài thơ không gửi)

Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

Xuân này em có về không?

Sáng nay mặt trời như thiếu ngủ
Lòa xòa vài tia nắng cuối Đông
Cơn gió chẳng còn nơi trú ngụ
Chạy lăng quăng, mỏi khắp cánh đồng

Em ạ, Xuân chẳng còn xa lắm
Ngả đường nào giờ cũng ngợp hoa
Cái rét lạ, năm nay không đậm
Khác mấy năm nắng gửi thay quà
 
Em có về đón Xuân cùng phố
Và cùng anh đón Tết không em?
Ký ức mà em, anh còn nhớ
Cứ cồn cào chẳng chịu nằm yên

Anh đi làm nốt dăm hôm nữa
Rồi sửa sang, chơi cả đoạn dài
Trái tim anh lâu rồi khóa cửa...
Mong em về. Đừng để Xuân phai

HN, 2005
Từ Những bài thơ không gửi

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2016

Đêm phố cuối Đông

Đêm qua phố thức, nằm nghiêng
Nghe từng bước khẽ trên triền Xuân non
Gió mềm thơm cánh lá non
Nụ hoa hàm tiếu thẹn còn chưa khoe
 
Không sương, ánh mắt như nhòe
Nhớ nhau... Một cõi đi về không nhau
Đời còn bao sắc Xuân sau
Cũng xin đổi lấy một màu Thương em!

Thứ Bảy, 16 tháng 1, 2016

Như thể đọa đày

Nhớ một chiều nao, Thu chưa tàn
Mà bùi ngùi tựa buổi ly tan
Ta vắng nhau. Mùa trôi rất chậm
Mắt chùng, rơi, chẳng phải lá vàng...
 
Rồi mùa Đông sang, rét tái tê
Cô đơn trên từng lối đi, về
Anh ngỡ sông Hồng buồn không chảy
Phố trầm. Người vất vưởng cơn mê...
 
               ---------------------------
 
Thương nhau cho cạn buổi thanh xuân
Gió đi. Mây lặng lẽ, tần ngần
Lối cũ, cây giờ như cổ thụ
Từng chiều trĩu nặng tiếng chuông ngân...
 
Cuồng quay, tất bật để quên ngày
Sao như không vượt nổi đêm nay
Chìm trong phố vắng, buồn không lắng
Anh nhớ em như thể đọa đày!

Anh biết làm sao để quên đi
Khi hồn còn quay quắt cuồng si?
Trên phố, Đông dường như sắp tận
Trái tim như thức giấc Xuân thì
 
HN, 2004
(Từ Những bài thơ không gửi)

Thứ Ba, 12 tháng 1, 2016

Linh hồn của mùa Đông

Sớm mùa Đông sao nắng vẫn ngời
Gió vẫn lạnh, sao hồn chơi vơi
Lũ chim nhỏ đã về trong phố
Nghe ríu ran, lòng bỗng nhớ người
 
Anh nhớ những ngày Đông năm xưa
Giá lạnh... thư từ qua lưa thưa
Những con chữ từ con tim nóng
Ta gửi cho nhau, ấm đủ vừa
 
Nhớ em, anh viết mấy trang liền
Em nhớ thư nào hay đã quên?
Anh lâng lâng mãi lời em nói
Em đọc thấy ngày như sáng lên...

Anh nhớ một đêm gió lạnh gào
Tiếng em xen lẫn tiếng lao xao
Lòng anh run rẩy không vì rét
Một tiếng Yêu như cứ chực trào!
 
Có mùa Đông đầy nắng năm nao
Anh nhớ em, nhớ đến cồn cào
Cứ trông ngày em về bên phố
Như ban ngày mơ một vì sao...
 
Anh đã qua bao núi, bao sông
Sao lại chùn chân giữa cánh đồng?
Cánh đồng lặng im, mờ, vô hướng
Để ngả nghiêng lòng... chẳng bão giông!

Vì đâu, em hỡi, bởi vì đâu
Da diết trong anh thưở ban đầu
Qua mấy Đông hàn... ta đâu nản
Lệ ứa Xuân nào hoen mắt nâu?
 
Anh bước đi với trái tim đau
Giàn trầu còn thương mãi hàng cau
Năm tháng yêu người như đã tận
Để chuỗi ngày sau chẳng sắc màu
 
Có một mùa Xuân sau mùa Đông
Những nhói đau sau lúc say nồng
Con tim anh nhớ em, tàn tạ
Lòng thuyền cạn khát một dòng sông!

Nỗi nhớ - linh hồn của mùa Đông
Sưởi ấm cho bao trái tim hồng...
Muốn cảm ơn em về hạnh phúc
Cho dù em đã chẳng còn trông
 
(Từ Những bài thơ không gửi)

Nhìn lá phong rơi

Có người gửi tôi cảnh rừng phong
Vào một buổi chiều rét giữa đông
Có phải nhủ rằng Thu tàn muộn,
Hay biết lòng tôi nhớ nắng hồng?

Tôi đã từng qua những buổi chiều
Nhìn rừng phong đỏ, lúc cô liêu
Nghe hồn xao xác trong chiều vắng
Tim thổn thức như buồn rất nhiều

Có lẽ vì tôi sinh mùa Thu
Hay bởi Thu như cuộc giã từ?
Đã lâu, lâu lắm rồi, cô ạ
Khi lá lìa cành..., tôi thấy như...

Tôi nhớ một người, buổi Thu trong
Người đã chở che vết thương lòng
Đã nguyện cầu cho tôi phải sống
Đã thổi hồn tôi những ước mong

Rồi mùa Thu trôi, mỗi Thu trôi
Tôi đã ngóng trông, kiếm tìm người...
Chẳng lần nào gặp, hồn sầu héo
Như lá rơi, mà không đáy rơi...
 
Lá kia rơi xuống có buồn đau
Sang Xuân rừng vẫn sẽ xanh màu
Hồn tôi như lá Thu sầu nhớ
Nhớ nàng có lẽ tới kiếp sau

Chuyện là vậy đấy, hỡi người ơi
Qua nhiều cảnh đời, qua nhiều nơi
Mỗi khi Thu cạn, nghe lòng chết
Nhìn lá rơi... mà ngẫm kiếp người