Sớm mùa Đông sao nắng vẫn ngời
Gió vẫn lạnh, sao hồn chơi vơi
Lũ chim nhỏ đã về trong phố
Nghe ríu ran, lòng bỗng nhớ người
Anh nhớ những ngày Đông năm xưa
Giá lạnh... thư từ qua lưa thưa
Những con chữ từ con tim nóng
Ta gửi cho nhau, ấm đủ vừa
Nhớ em, anh viết mấy trang liền
Em nhớ thư nào hay đã quên?
Anh lâng lâng mãi lời em nói
Em đọc thấy ngày như sáng lên...
Anh nhớ một đêm gió lạnh gào
Tiếng em xen lẫn tiếng lao xao
Lòng anh run rẩy không vì rét
Một tiếng Yêu như cứ chực trào!
Có mùa Đông đầy nắng năm nao
Anh nhớ em, nhớ đến cồn cào
Cứ trông ngày em về bên phố
Như ban ngày mơ một vì sao...
Anh đã qua bao núi, bao sông
Sao lại chùn chân giữa cánh đồng?
Cánh đồng lặng im, mờ, vô hướng
Để ngả nghiêng lòng... chẳng bão giông!
Vì đâu, em hỡi, bởi vì đâu
Da diết trong anh thưở ban đầu
Qua mấy Đông hàn... ta đâu nản
Lệ ứa Xuân nào hoen mắt nâu?
Anh bước đi với trái tim đau
Giàn trầu còn thương mãi hàng cau
Năm tháng yêu người như đã tận
Để chuỗi ngày sau chẳng sắc màu
Có một mùa Xuân sau mùa Đông
Những nhói đau sau lúc say nồng
Con tim anh nhớ em, tàn tạ
Lòng thuyền cạn khát một dòng sông!
Nỗi nhớ - linh hồn của mùa Đông
Sưởi ấm cho bao trái tim hồng...
Muốn cảm ơn em về hạnh phúc
Cho dù em đã chẳng còn trông
(Từ Những bài thơ không gửi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét