StatCounter

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

Khóc giàn hoa tím

Anh nhớ giàn hoa tím năm xưa
Chiều, em hong tóc, gió lưa thưa
Vài tia nắng rớt, vàng sân nhỏ...
Chiều ấy..., tim anh giữ mấy mùa
 
Với anh, chiều ấy đẹp như thơ
Anh đi muôn chốn, chẳng phai mờ
Em biết núi rừng thường lặng lẽ
Đủ để anh thầm... vẽ trong mơ...
 
               -----------------
 
Như bước ra từ tranh anh vẽ
Trong buổi hoàng hôn đốt mắt người
Bao nhiêu con sóng, buồng tim trẻ
Em ngược đường về, anh lối xuôi
 
Ai bảo chớm yêu hay tương tư (?)
Tim anh như kẻ ốm, khật khừ
Chỉ ước em về thêm lần nữa
Chỉ thấy như lòng ta đã như...
 
              -----------------
 
"Thời gian như một cánh chim bay"...
Hoa tím nhà em gió chướng lay
Cánh hoa xơ xác, sân trầm vắng
Anh vẫn còn mơ mãi... một ngày...
 
Anh muốn tìm em, đã tìm em
Như tìm tia sáng trong cõi đêm
Đến khi kiệt sức, đau tàn tạ
Tự nhủ tim rằng... em đã quên...
 
              -----------------
 
Anh ngỡ em quên, thật quên rồi
Chuyện thường... như nước chảy, bèo trôi
Nỗi đau... sao đến trong chiều muộn
Họ bảo, em trông mãi một người...

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

Nhớ em

 
Buông chèo, mây trắng đứng giăng câu
Gió lặng hàng cây chụm mái đầu
Xanh thẳm khoảng trời như ký ức
Soi niềm day dứt mắt ai sâu

Trông cơn mơ dường như rất gần
Mơ em chưa buồn như có lần...
Nghiêng nghiêng nắng, ngưng trôi chiều đợi
Phố mơ thầm, mơ bóng giai nhân

Đưa em về lối sắp Thu sang
Sợ tan mơ, mộng cũng khẽ khàng
Mơ mắt biếc, nụ cười em tỏa
Nắng say chiều, chiều hóa mênh mang...

Sông mềm dần, mùa nước đang lơi
Mơ nồng nàn, mơ đến ngàn khơi
Sương chiều nhẹ, dịu dàng hương phố
Càng thương em, thương muốn cạn lời

Mong manh Thu, phiến lá đã gầy
Nghe niềm thương nhớ thoảng heo may
Hồn bơ vơ, gió thôi lay mộng
Vài đốm lưa thưa nắng cuối ngày

Giấc mơ xanh, xanh màu da trời
Sông mệt nhoài, chở chẳng ra khơi
Đôi cánh chim chiều bay khắc khoải
Mắt nhìn theo... người có hay người

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Hoàng hôn tháng 7

Chiều trôi qua phố nhỏ ngày xưa
Gió thoảng hiu hiu, nắng nhạt vừa
Loang loáng người xe như mắc cửi
Bỗng dưng buồn lay lắt như chưa...

Rồi hàng cây như lẩn vào mây
Mây dần tan trong bóng tối dầy
Chẳng còn kịp nhìn xa lần nữa
Một mình... và nỗi nhớ quanh vây
 
Lâu lắm rồi, em lạnh như băng
(Có thể lạnh hơn, chẳng ai bằng!)
Anh vẫn nhớ... vạn ngày thổn thức
Tháng Bẩy về, Chức nhớ Ngưu chăng?

Biết là xa, chẳng thể đoạn đành
Vẫn thèm nghe một tiếng em, anh
Đèn quên thắp, chẳng hề lặng lẽ
Mà phố buồn như phố vắng tanh

Trong thẳm sâu, bến bờ là đâu
Nghe hồn tương tư dạo khúc sầu
Hoàng hôn mới chạm hờ tháng bảy
Xót xa này như đã vào Ngâu

Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

Vì sao?

Thăm thẳm trời xanh, chẳng gợn mây
Mênh mang trên phố nắng trải đầy
Lấp lánh mắt cười, người qua phố...
Em ạ, bao giờ ta nắm tay...?

Gió lướt ngang, mang tiếng thầm thì
Hình như cây lá kể tình si
Anh nhớ lần nào em khẽ bảo
Lá hát trên đường chúng ta đi

Anh ngang qua phố một lúc thôi
Chẳng dám dừng chân... bởi bồi hồi
Nắng nghiêng chênh chếch, chưa tròn bóng...
Như hỏi... bao giờ ta có đôi?

Muốn giấu che đi thoáng nghẹn ngào
Ngước mắt..., nghe hàng cây lao xao
Chúng ta xưa, thần giao cách cảm
Chưa mờ phai, em biết thế nào...
 

Chúng ta xa nhau đến bao lâu?
Anh muốn tìm em khắp địa cầu
Gặp em, giây ngắn thôi cũng đặng
Để mắt ta nhìn nhau... tận sâu

 
(Từ Những bài thơ không gửi)

Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

Tháng Tư một thuở

Em về ư, sớm tháng Tư
Hay ngang qua phố chỉ từ giấc quen?
Tim ai đóng cửa cài then
Ngàn ngày ủ lửa chờ em, đón chào
 
Nắng lên, trời cũng dần cao
Hương Xuân còn đọng chênh cao mắt người
Nắng tô son ánh môi tươi
Người xinh, ai nhặt tiếng cười... ngẩn ngơ
 
Phố vài cơn gió bâng quơ
Lá non chưa biết dối vờ, xuyến xao
Trái tim ai sóng dạt dào
Cuốn theo dáng liễu, lao xao tiếng lòng
 
Mượn trăm năm để đợi mong
Để in mắt biếc, để phong trần mình
Gió rung rinh, nắng lung linh
"Bao giờ rau diếp làm đình"... Hỡi ôi!
 
Em ơi, cách biệt biển trời
Gặp nhau, quyến luyến..., nửa đời tương tư
Nhớ em, quay quắt thật, hư
Ngang qua phố ngỡ em như trở về
 
Nhói lòng khi dứt cơn mê
Nắng trên cây, gió bốn bề lao xao
Tháng Tư thuở ấy ngọt ngào
Bao năm sóng vẫn cồn cào tim côi
 
Nỗi đau cứ tự đâm chồi
Nhớ thương trổ nhánh bên đời quạnh hiu
Cảm ơn em, khoảng trời yêu
Từng cho anh hóa cánh diều bay lên!
 
(Từ Những bài thơ không gửi)

Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

Như lần cuối cùng

Gặp em, như bài thơ, muộn màng
Thu ấy, bao lần mơ em sang...
Đánh mất nụ cười, anh lặng lẽ
Giọt buồn rơi, rơi mãi, khẽ khàng

Anh thèm sao trả em bình yên
Cho đời em vui, thôi ưu phiền
Cho lúc vô tình, em qua nữa
Nhìn mắt em, anh thấy nắng lên

Em hỡi, buồn, vui cũng đã rồi
Trách chi anh cũng chẳng thể vơi
Thà "lặng" được nào, đi một "lẽ"
Tái tê thơ cũng bởi yêu người

Tay với khua tìm... mong lãng quên
Khi phố lên đèn, tim nhói lên
Khi nắng tưng bừng, khi mưa rớt
Người ơi, khoảng trống, từ muôn miền...

Viết cho em, như lần cuối cùng
Buồn sao, nghe vẫn tiếng tim rung...
Thôi, lặng lẽ anh về trong phố
Em ơi, đoạn tuyệt mộng tương phùng?

Thôi, anh lặng lẽ, kể từ nay
Lặng lẽ buồn, vui, phố mỗi ngày
Hứng giọt mơ thầm vui một thoáng
Nụ cười chắc cũng bớt heo may...

Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

Dòng sông chiều

Chiều nay nắng nhạt, trời im gió
Kỳ lạ, hồn hoang sóng dậy bờ
Miên man ký ức từ thuở nọ
Anh nhớ em... từ hôm viết thơ (?)

Phải không em, một chiều nắng tắt
Gió không về, lá chẳng hề rơi
Thơ em viết, dè chừng, lạnh nhạt
Mà hồn anh xao xác liên hồi...

Rồi... những dòng thơ em ươm nụ
Cho mắt anh mơ những sắc hồng
Gọi anh thức dậy, quên ngày cũ
Tin mùa Xuân đến sau mùa Đông

Những chiều thơ ấy, nghe xa quá
Em nhớ nữa không, hay nhạt nhoà
Ngược, xuôi trôi mãi, mình đâm lạ
Anh chỉ người dưng mãi chốn xa?

Nhớ em, bên phố, dòng sông chảy
Có tấm tình anh mộng bến bờ...
Tìm em, năm tháng dài, không đáy
Vực buồn, rơi trắng xóa câu thơ 

Phải chi em hiểu và em biết
Lặng lẽ, bình yên giấu cuộn gào
Dòng sông qua phố, về với biển
Có phù sa, thác đổ trên cao


(từ những bài thơ không gửi)