Đường phố người thưa, nắng chói lòa
Hoang hoải, mắt trầm xa xăm mãi
Bao tháng Năm nào... như đã xa
Trĩu nắng cong cành lá rũ nghiêng
Tiếng ve trưa rát vết chưa liền
Dăm gợn mây trời neo lơ lửng
Cho xót trong lòng những bóng riêng
Từng phút, từng giây chầm chậm qua
Queo quắt chiều hong nỗi nhớ nhà
Trăn trở ra vào, cơn khắc khoải
Mỏi mòn, sao gió mãi chưa qua
Thời gian dừng trên đỉnh chiều rơi
Có bài ca ai chẳng chắp lời
Giai điệu cứ ngập ngừng, da diết
Cho tim người đau đáu... một nơi
Đừng gọi tên, hãy để em quên
Phố hoang vu, xác nắng rơi thềm
Đông cứng lại một ngày... Lặng lẽ
Lửa cồn cào đâu đó thắp lên
Đừng gọi tên, hãy để em quên
Phố hoang vu, xác nắng rơi thềm
Đông cứng lại một ngày... Lặng lẽ
Lửa cồn cào đâu đó thắp lên