StatCounter

Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

Buồn như sớm nay

Em bảo: hôm rày... đã rêu phong...
Ừ, vậy đành thôi, buông theo dòng...
Lá rụng hết rồi, trong sương mỏng
Còn gì, sao mắt mỏi, lòng mong?

Níu chẳng được, Thu khuất bước rồi
Đường trần treo dốc, buồn chưa trôi
Gió van vỉ, lạnh, trời u ám
Cao, thấp, mờ xa, núi lẫn đồi...

Rằng thôi, sao tủi những cơn mơ
Thoắt đến, rồi đi, chẳng đợi chờ...?
Ngây ngất... Nghẹn ngào khi giã mộng
Ngậm ngùi, ngấn lệ nhỏ vào thơ...

Anh đi xa, trốn những ngày xưa
Gió vẫn còn ngân những âm thừa
Và cả khoảng trời xanh, mây trắng
Cứ hiện về như lúc ta chưa...

Ngỡ với tay là chạm mây bay
Mà cô đơn, núi, quạnh hiu đầy
Đỉnh sầu, ai đã qua, nhìn lại
Có lẽ cũng buồn như sớm nay!

Thứ Hai, 11 tháng 12, 2017

Em không biết đâu

Em đâu nghe chiều nay gió hát
Nhẹ du dương như khúc nhạc tình
Vườn nhà bên hương hoa ngan ngát
Thoảng vào, chuông gió cũng rung rinh
 
Lắng sâu trong chiều nay góc khuất
Lòng anh run đau gió cất lời
Hương hoa thoảng giấc mơ có thật
Chuông chạm vào, buồn, tiếng như rơi

Em đâu thấy chiều chưa tàn nắng
Mảnh trăng non đã bạc giữa trời
Mấy cánh chim rạc rời thấp thoảng
Cuối sông thuyền như lá chơi vơi

Anh trông em... Nắng tàn trong mắt
Nhìn trăng treo, trĩu ngọn tre già
Chim gọi bầy, lòng thêm hiu hắt
Con thuyền nào chở nhớ đi xa
 
Em không qua, gió mềm như lả
Hương hoa thôi nấn ná bên thềm
Nắng giật lùi, giật lùi vội vã
Bỏ lại trời thấp thỏm vào đêm
 
Em đâu hay chiều nay nắng tắt
Nơi phố kia lặng lẽ một người
Một nỗi niềm chứa chan trong mắt
Nhớ em, lòng như có mưa rơi


Thứ Sáu, 8 tháng 12, 2017

Tháng 12 có 31 ngày

Trời lạnh, mưa phùn, gió bay bay
Trên phố người đi áo mỏng, dày
Chút nhớ, quên gì mong manh thế
Tháng 12 rồi rét không hay
 
Thế là cũng sắp một năm trôi
Nhiều việc chưa xong, việc đã rồi
Ngổn ngang, xuôi ngược ngày quên tháng
Nhớ người... lòng chẳng dám... xa xôi
 
Bao nhiêu năm rồi, chậm hay nhanh
Thương, nhớ, buồn, đau duyên chẳng thành
Những tờ lịch rời... như dao cứa
Đã bấy Thu tàn, buồn vẫn xanh
 
Năm này em nhiều chuyện vui không?
Anh nhớ mùa Đông... má em hồng
Mắt nâu trong sáng như ươm nắng
Nhiều chàng theo đuổi... lại về không
 
Anh sẽ thấy vui khi em vui
Hạnh phúc lứa đôi như bao người
Chuyện mình, xin để mình anh giữ
Anh hứa nâng niu, chẳng ngậm ngùi

Bên em dù tuyết có rơi đầy
Anh mong người thay anh nắm tay
Cùng em đi tiếp, chào Xuân mới
Tháng 12 có 31 ngày
 

Thứ Hai, 27 tháng 11, 2017

Phố nhớ mùa Đông

Đường tan tầm, dòng người lấn chen
Bầu trời chiều nhuộm mầu rất quen
Tia nắng thấp vẫn vàng, chưa nhạt
Như vô tình... Sao anh nhớ em?

Cuối năm rồi, nắng, phố hoài Đông
Góc phố còn không những ngóng trông?
Hoa sữa rụng bên đường, khắc khoải
Gió vừa vương một thoáng hương nồng

Ngổn ngang những ngày chồng sang đêm
Nối nhau qua, chẳng kịp yếu mềm
Chỉ nỗi nhớ, một dòng cứ chảy
Một nỗi buồn không thể gọi tên

Cho nhau quên không được. Tình buồn
Mãi miệt mài... cũng chẳng gần hơn
Xa lắc thuở đêm dài, thắp lửa
Chờ nhau..., quên nắng rọi bên vườn

Nắng hanh làm phố nhớ mùa Đông
Em bây giờ nhớ phố nổi không?
Anh chẳng biết, mệt rồi, chẳng biết
Nhớ em mà chẳng dám... Đau lòng!

Mắc kẹt

Những dòng người, xe đan xen nhau
Dường như ai cũng muốn lên đầu
Đoạn đường về chợt thành xa lắc
Mấy ai cùng tôi rớt phía sau
 
Phải chi anh đã... giống chiều nay
Có lẽ đã gặp em một ngày...
Chôn chân kẹt giữa dòng nêm chật
Khói xe làm cho mắt thêm cay

Phố lên đèn, lấp lánh sắc mầu
Hồn anh như cỏ héo từ lâu
Những nhớ thương chất chồng năm tháng
Muốn cháy lên như thuở ban đầu
 
Em biết, anh tha hương cũng nhiều
Có buồn vui, tơi tả, liêu xiêu
Có khi mệt lả, lòng tê dại
Đau đáu hồn quê, vạt nắng chiều
 
Anh thương góc phố, nhớ hàng cây
Bốn mùa đắp đổi trên đất này
Cùng cha mẹ, anh em, bầu bạn
Chia ngọt, sẻ bùi lẫn đắng cay

Sao anh không hỏi em về không?
Như lưỡi câu găm mắc trong lòng
Câu hỏi xưa đến giờ vẫn buốt
Chỉ vì... xa - cách quá mênh mông
 
Sao anh không chờ đợi em thêm?
Những con chữ sau ngón tay mềm
Cứ hiện ra... nỗi lòng khôn tả
Anh và anh đối mặt hằng đêm
 
Bên em giờ ngày mới đã sang
Mùa Thu đang rực sắc đỏ, vàng
Em có biết một người trong phố
Thương em mà lòng đã tan hoang!
 

Thứ Bảy, 28 tháng 10, 2017

Lặng im

Tiếng chuông chiều thả vào thinh không
Đàn chim câu lượn kiếm bao vòng
Gió chợt ùa lạnh run con phố
Chiếc xe nào chở theo mùa đông

Em ở đâu trên mặt đất này
Tám tỷ người, chiều nay, chiều nay
Xen trong gió, lặng thầm hoa sữa
Nhớ em buồn tỏa hương gửi bay

(từ Những bài thơ không gửi)

Thứ Hai, 9 tháng 10, 2017

Đường còn dài cho bước chân đau

Thu đã phai tàn, đang chớm Đông
Vài tia nắng cuối rớt trên sông
Chiều nơi biên giới trăng nghiêng mảnh
Lơ lửng treo niềm thương, nhớ, mong

Núi ngóng mây, núi mầu sầm sì
Anh nhớ em, bỗng thành lầm lì
Dòng sông gầy dưới trời tím ngát
Dõi mắt buồn theo cánh chim di

Sương mờ giăng quanh quất, mông lung
Nỗi nhớ vây điệp điệp trùng trùng
Con sáo đậu cong cành cây nhỏ
Trơ trọi... nhìn như lá rưng rưng

Người hỡi, chờ nhau đến kiếp nao
Ngày cố vui, đêm lệ muốn trào
Hồn nghe trơ cỗi như hoang mạc
Đường còn dài cho bước chân đau