Hôm em tạ từ, trời đổ mưa
Những vạt mưa như thay lời thừa
Có cả bao điều anh muốn nói
Bây giờ..., em hỡi, muộn màng chưa?
Gió bứt lá rồi thả khắp đây
Đường mưa sao buốt giá thế này
Tháng Tư cơn rét chừng xa lắm
Sao lá run mà tê tái thay!
Nỗi nhớ bây giờ côi cút hơn
Muốn gửi vào thơ, chữ cũng hờn
Làn mưa bạt gió như roi quất
Anh thấu trong lòng đau mỗi cơn
Mưa gió tơi bời ngang tháng Tư
Em có bao giờ không, thấy như
Hồn anh theo mãi làn mây trắng
Rớt buổi chiều nay vụn nát nhừ
StatCounter
Thứ Bảy, 22 tháng 4, 2017
Thứ Sáu, 14 tháng 4, 2017
Tháng Tư
Phố lạnh vừa trong buổi tháng Tư
Xao xác bay bao lá xà cừ
Ngang qua lối, như mùa Thu trút
Nhớ em, lòng anh chợt hình như...
Hàng bằng lăng lá đã lên xanh
Tháng sau là ngút ngát, mong manh
Màu hoa tím, một thời anh gửi...
Thương thuở nồng yêu đã qua nhanh
Anh từng mơ nhiều lắm, em về
Ngỡ thật gần, chẳng phải cơn mê
Trên con phố chật vừa..., tay nắm...
Mẹ hỏi, mày sao mắt hoe hoe?
Như có lần, em nói sẽ qua...
Mùa Xuân luôn trôi nhanh thôi mà
Anh mong mãi, một ngày chưa đến
Trái Đất tròn... bay hết bao xa?
Đợt lạnh này như cũng sắp vơi
Thấp thoáng nắng lên, rộng khoảng trời
Sớm sương thoáng bay ngoài khung cửa
Tim ngỡ ngàng... Anh nhớ em thôi!
Thứ Hai, 10 tháng 4, 2017
Trăng non tháng 4
Mùa này, chiều chưa có hoàng hôn
Ngày phố qua hỗn tạp tiếng ồn
Bâng khuâng bước sang vùng thưa dịu
Chợt thấy mình như khách, không hơn
Bẩy sắc mầu pha trộn không gian
Thiếu đâu đây vẳng một cung đàn
Ngân che phút nghe hồn dội lại
Chẳng lắng trầm mà chỉ mong tan...
Xa chợt về manh gió mồ côi
Tán cây xào xạc, lại im rồi
Trăng non tháng, chưa đầy, chưa tỏ
Chỉ đủ vừa soi bóng mà thôi
Thưa dần... lặng hẳn bước chân đêm
Còn lại nhành hoa, ánh trăng mềm
Thơ mộng như nỗi buồn lặng lẽ...
Bắt gặp lòng chưa thể quên em
Ngày phố qua hỗn tạp tiếng ồn
Bâng khuâng bước sang vùng thưa dịu
Chợt thấy mình như khách, không hơn
Bẩy sắc mầu pha trộn không gian
Thiếu đâu đây vẳng một cung đàn
Ngân che phút nghe hồn dội lại
Chẳng lắng trầm mà chỉ mong tan...
Xa chợt về manh gió mồ côi
Tán cây xào xạc, lại im rồi
Trăng non tháng, chưa đầy, chưa tỏ
Chỉ đủ vừa soi bóng mà thôi
Thưa dần... lặng hẳn bước chân đêm
Còn lại nhành hoa, ánh trăng mềm
Thơ mộng như nỗi buồn lặng lẽ...
Bắt gặp lòng chưa thể quên em
Thứ Ba, 4 tháng 4, 2017
Cỏ mềm lướt thướt
Quên em, lập bập được bao lâu
Ngày thấy chậm trôi, chẳng sắc mầu
Ngờ đêm cõng núi, đêm xiêu vẹo
Tô dáng đi quầng quanh mắt nâu
Phố tiễn đêm về trong gió mưa
Se se chút lạnh vương cuối mùa
Quên ơi, nghe lắng từng hơi thở
Ta nhớ nhau rồi, hay vẫn chưa?
Có giọt mưa đọng trên hiên nhà
Rớt xuống thành hạt ngọc trên hoa
Nỗi buồn nào tưởng như lần cuối
Lấp lánh soi, soi trọn giấc ngà
Xa rồi, đâu phải là mùa thu
Đêm mưa thôi nên sớm sương mù
Thương con chim vừa tha về tổ
Cỏ mềm lướt thướt một lời ru
Ạ ời, ai họa được niềm đau
Làm sao về lại thuở ban đầu
Cho tôi khỏi nhớ người trong mộng
Đến tận bây giờ, đến mãi sau!
Thứ Năm, 23 tháng 3, 2017
Như rừng hết lá
Con đường xanh, lá đã ngừng rơi
Những nhành cây gầy khắc lên trời
Mùa Thu như đã vời xa lắm
Nhớ nhau mà sợ đau xác phơi
Những nhành cây gầy khắc lên trời
Mùa Thu như đã vời xa lắm
Nhớ nhau mà sợ đau xác phơi
Con đường ta chưa lần sánh đôi
Chỉ trong mơ, sao thấy ngậm ngùi
Thương những bóng nghiêng chiều gầy guộc
Bao cây rừng... bao bóng đơn côi
Chỉ trong mơ, sao thấy ngậm ngùi
Thương những bóng nghiêng chiều gầy guộc
Bao cây rừng... bao bóng đơn côi
Con đường ta đã nói yêu người
Tim run nghe mầm sống sinh sôi
Như rừng cây bốn mùa đắp đổi
Vẫn luôn thương mặt đất, bầu trời
Tim run nghe mầm sống sinh sôi
Như rừng cây bốn mùa đắp đổi
Vẫn luôn thương mặt đất, bầu trời
Những rừng cây trụi lá, tự nhiên
Làm nao lòng người, giấc thường niên
Anh và em, ươm từng giấc mộng
Mộng chẳng xanh, lòng nặng ưu phiền
Làm nao lòng người, giấc thường niên
Anh và em, ươm từng giấc mộng
Mộng chẳng xanh, lòng nặng ưu phiền
Mai xuân về, rừng xanh lá non
Có hồi sinh cuộc mộng chưa tròn
Khao khát cháy, dẫu từ ly biệt
Buồn như rừng hết lá, héo hon?
Có hồi sinh cuộc mộng chưa tròn
Khao khát cháy, dẫu từ ly biệt
Buồn như rừng hết lá, héo hon?
Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2017
Muộn màng
Mưa mà như chẳng phải mưa
Gió thì lãng đãng như vừa ngủ mơ
Sóng lăn tăn chẳng tới bờ
Hồ xanh biêng biếc, hững hờ bóng cây
Ai mang một mảnh nhớ gầy
Gài trên mái tóc xanh dầy tương tư
Phố nghiêng nghiêng nét ưu tư
Long lanh mắt biếc lệ như muốn tràn
Nhánh sầu vương ngón tay đan
Em về, phố vắng, cung đàn vừa lơi
Mênh mang sương khói xa vời
Nhớ em, anh hóa mây trời... Còn đâu!
Nhớ em, phố đã lên mầu
Phù sa ngầu đỏ, dưới cầu, sông trôi
Nhớ em, chật cả khoảng trời
Muộn màng em đến... Một đời mây bay!
Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2017
Phố, một ngày mưa
Sao nghe như lời tình xa xưa
Trong ngày mưa, phố buổi giao mùa
Mưa than vãn hay lòng day dứt
Bao năm rồi, nhớ nhạt hay chưa?
Có niềm đau nuôi anh lớn lên
Sao nhớ buồn càng dỗ càng thêm
Em như đã nghìn trùng xa cách
Sao giã từ, anh chẳng thể quên?
Mưa có làm phố thấm cô đơn
Hay hàng cây lá mới xanh rờn
Em ơi, có bao lần mưa trút
Mưa có làm ta gần nhau hơn?
Trong ngày mưa, phố buổi giao mùa
Mưa than vãn hay lòng day dứt
Bao năm rồi, nhớ nhạt hay chưa?
Có niềm đau nuôi anh lớn lên
Sao nhớ buồn càng dỗ càng thêm
Em như đã nghìn trùng xa cách
Sao giã từ, anh chẳng thể quên?
Mưa có làm phố thấm cô đơn
Hay hàng cây lá mới xanh rờn
Em ơi, có bao lần mưa trút
Mưa có làm ta gần nhau hơn?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)