StatCounter

Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016

Không em

Em ạ, chiều, mây sà xuống thấp
Mà không mưa, đất khát lâu rồi
Phố đông người, ngược xuôi tấp nập
Ngột ngạt buồn, lặng lẽ đơn côi

Không em, hồn anh như suối cạn
Nguồn vui đã kiệt mạch nuôi ngầm
Nghe lời bài tình ca ai oán
Lặng người muốn khóc mộng trăm năm

Anh như kẻ lữ hành cô độc
Xuyên đông đi kiếm lửa mặt trời
Nhớ em, đá cuội buồn lăn lóc
Một ngày cũng ứa lệ nằm phơi

Nhớ em. Ước gì... như gió thoảng
Đời vơi đi bớt một hai phần...
Những đêm ngóng mộng... trời vừa sáng
Ánh buồn đã rọi buổi thanh tân

Mơ ngày trời cao, nhiều mây trắng
Gió lên, nâng cánh mộng yêu người
Dẫu như cát bụi, tình chưa thắm 
Anh vẫn mong tìm em khắp nơi

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2016

Xa em rồi, anh mới...

Anh chẳng còn mơ ngày kia biển cạn
Khi rũ như cây mùa hạn héo rầu
Trái tim ơi, giấc mơ còn nương nán
Khi bên đời, em giá lạnh từ lâu

Buổi chia xa, trời chẳng mưa, trong vắt
Đường anh đi, gió dìu dặt ru buồn
Hai hàng cây, lá như nghìn con mắt
Nhìn theo người, màu xanh ngắt... Cô đơn

Đời bao lâu? Buồn không như gió thoảng
Ngày trong anh - nốt lặng, những cung trầm
Có nhiều đêm... nhớ em thôi... đã rạng
Anh đi làm... trôi giữa quãng thanh âm

Tình là chi? Gặp nhau đâu quá trễ
Sao thương nhau, ta giữ... để muộn màng
Sao anh tin "không gì là không thể"
Mà nghẹn ngào... chẳng đợi buổi em sang

Một ngày nao, nắng có hồng như trước
Mây mỏng bay như sương khói ngang nhà
Cho anh xin giữ trong đời mơ ước
Tiếng tơ lòng ngân theo bước em qua
 
(Từ Những bài thơ không gửi) 

Thứ Tư, 29 tháng 6, 2016

Những dòng thơ như tàu mắc cạn

Bầu trời đầy mây, nắng lem nhem
Bóng nắng rơi hờ trên lối quen
Con đường anh về chưa mòn cũ
Bởi đã bao giờ thôi nhớ em

Gió thoảng lạnh như thể gió mùa
Hạ vừa sang lại, Thu thì chưa
Chợt sợ, nao lòng như bao bận
Anh nhớ em... trời đổ cơn mưa
 
Em ơi, năm tháng cứ dài ra
Càng mong gần lại thấy càng xa
Nhìn dọc con đường xanh hút mắt
Những hàng cây đang trở nên già...
 
Nơi mình vẫn thế, vẫn vênh nhau
Ngày và đêm, hai nửa địa cầu
Những dòng thơ như tàu mắc cạn
Giữa bể đời ta chẳng về đâu
 
Em dường như giờ đã ngủ rồi
Thương sao ngày ươm mộng chung đôi
Hai đứa ước, muộn màng câu ngỏ
Để lòng đau, thương suốt cuộc đời 

(Từ những bài thơ không gửi)

Hồ Gươm, chiều tháng 6

Chầm chậm chiều soi bóng mặt hồ
Dịu dàng liễu rủ, sóng lô xô
Gió man mác thoảng, đường thưa vắng
Mây nhởn nhơ trôi, cảnh hững hờ

Lộc vừng rắc đỏ một đoạn thềm
Ai biết... cồn cào hay dịu êm
Thoảng ánh mắt nào như chững lại
Nhớ người, trong gió nhẹ, nghe tên...

Hồn anh... bảng lảng giấc mơ xa
Nhớ em... dìu dịu ánh dương tà
Đương Hạ, phố trầm như Thu đến
Lối về nắng đọng ngỡ em qua

Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2016

Nỗi đau có thật

Gió ru lời hát nào quên
Em về trong phố, nắng trên môi hồng
Đường đủ vừa, chẳng phải đông
Cho bao mắt luyến, chân không muốn rời
 
Anh ngang qua lối, chơi vơi
Con tim bối rối những lời ngu ngơ
Loanh quanh cũng muốn giả vờ...
Mà làm sao giấu, luôn khờ trước em
 
Đôi chân trên phố thân quen
Thi nhau vấp bước, còn quên cả dừng
Oai phong đau, chỉ ngại ngùng
Hình như em đã như từng... trong mơ
 
Bao năm xuôi ngược đến giờ
Đêm qua mới thấm... chưa mờ... thương em
Trong tim buồn lại nhói thêm
Hình như lối ấy mang tên Nghẹn ngào

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2016

Lẻ loi cơn gió đêm mùa Hạ

Chút gió len vào đêm, rất quen
Trong giấc mơ màng như tiếng em
Trở ra, ngơ ngác, phòng khuya lặng
Chỉ sóng trăng lay nhẹ cánh rèm
 
Lâu lắm, em như..., em đã như...
Lặng im, thay cho tiếng giã từ
Còn đâu thấp thỏm mong từng bữa
Buồn tủi, anh giờ như... cũng như...
 
Lá đã bớt xanh, nắng bớt hồng
Xa mờ bao núi với bao sông
Rực đau, nỗi nhớ vàng nghiêng ngả
Chiều nao dọc bãi cải lên ngồng...
 
Chẳng trói được lòng ở trong mơ
Năm tháng bôn ba khắp bến bờ
Chợt khi đêm lắng, mơ về phố
Lại thấy em về... Lại ngẩn ngơ
 
Xuân mới đã qua, Hạ sắp tàn
Mưa mãi chẳng về, chỉ nắng khan
Vườn khuya xào xạc mừng cơn gió
Người dạ rưng rưng lệ muốn tràn

Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2016

Quên nỗi nhớ một người... khó thế

Chiều tàn, nắng vụn vỡ từ lâu
Gió vẫn miên man một điệu sầu
Thoáng nhớ... như mọi lần vẫn thế
Khẽ cồn cào... lặng lẽ... chìm sâu

Đêm mỏng tang như giấy lật trang
Lẻ loi nghiêng dưới ánh đèn vàng
Cây phượng vỹ một mình đón sáng
Thắp lưng trời những đốm lửa loang

Rằng thôi quên, sao chẳng đành quên
Tháng Năm, trời xanh trong..., nhói lên
Quên nỗi nhớ một người... khó thế
Càng xa thêm, càng vẻ thêm bền

Chắc em giờ quên..., đã tháng Năm...
Phố và anh phấp phỏng trông thầm
Như một sớm nồng nàn, em đến
Ngỡ mơ... mà thoắt đã bao năm

Em ở đâu, biết có bình yên
Phố đầy hoa, sóng mộng nâng thuyền
Anh đi giữa đất trời quen, lạ
Nhớ em, hình như vẫn y nguyên