StatCounter

Thứ Năm, 13 tháng 9, 2018

Bức tranh trắng

Có chút bồi hồi, chút nao nao
Sớm nay, phố cũ nắng ùa vào
Se sắt đôi làn cơn gió lạnh
Nhớ người... mà cứ ngỡ chiêm bao
 
Phố cứ lặng thầm bước sang Đông
Mặc lạnh se se, nắng bớt hồng
Không gian man mác hoàng lan thoảng
Mặc xốn xang lòng ai ngóng trông
 
Trên cao, mây lãng đãng, vờ trôi
Chẳng giống phố đông, vội, bao người
Muốn gửi những lời yêu thương ấy
Mây chở bao giờ mới đến nơi?

Mai này chắc phố sẽ lạnh hơn
Nhớ em, biết có ấm trong hồn
Thương bao năm tháng mình ươm mộng
Tựa bức tranh dầu chưa dấu sơn
 
(Từ Những bài thơ không gửi)

Thứ Ba, 11 tháng 9, 2018

Mùa thu khóc

Hôm qua, khi nắng mai vừa chạm
Núi đã ngời lên những sắc vàng
Trời xanh vẫn gợn buồn tháng Tám
Chẳng còn mơ nữa lúc em sang
 
Đôi chân đã khắp miền nắng gió
Trải nhớ dài theo những suối ngàn
Ngoái trông, thành phố mờ xa... Lạ,
Nguyên vẹn nỗi buồn chưa khi tan
 
Chiều nay yên ắng, sương giăng lạnh
Nắng đã xa hơn, núi đã mờ
Người muốn quên buồn nhưng dư ảnh
Ùa về, day dứt một dòng thơ
 
Xa xứ, Thu dài hơn mấy sải
Mới bớt xanh thôi, lá chẳng vàng
Hồn anh đã đậm màu tê tái
Thương ngày em nói: đợi em sang
 
Thương em. Thương giấc mơ vừa thắp
Đá núi, sương rơi ngấn lệ trào
Sớm mai, cây rừng xin cúi thấp
Tạ biệt tình mình như trăng sao

Thứ Năm, 6 tháng 9, 2018

Déjà vu

Cố níu, niềm mơ xa, cứ xa
Hồn bao năm tựa kẻ xa nhà
Chiều thu sương khói che mờ phố
Dấu nhớ in hằn trên lối qua

Mà em qua phố bữa nào đâu
Hoài nhớ, cơn mơ cứ xanh mầu
Làm anh se thắt như từng hẹn
Luôn ngỡ còn đây... đôi mắt nâu

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2018

Cô đơn

Con đường càng lúc càng thu nhỏ
Mây đã dày thêm chắn mặt trời
Hoang vu, run lạnh từng cơn gió 
Hét gọi...
                      Chỉ rừng vọng đáp thôi

Hôm nay sao giống chiều Đông ấy
Anh nhớ em, đi giữa vạn người
Buồn tê như giữa rừng hoang lạnh
Mơ cuối con đường...
                                                   Mưa bỗng rơi

Thứ Tư, 15 tháng 8, 2018

Nỗi nhớ để dành

Không biết Hạ qua tự lúc nào
Sớm mai lành lạnh, nắng hanh hao
Trên gánh hoa vàng qua ngõ nhỏ
Ai nỡ gài bao sợi nhớ vào

Vậy là Thu nữa lại vừa sang
Thêm thấm: quên em chẳng dễ dàng
Nắng rải lưng trời, sương rất mỏng
Gió thoảng thôi mà nghe mênh mang

Anh về trong phố vẫn nghe tên
Da diết lời ru buổi Thu mềm
Chưa đến những ngày Thu chín rực
Gió đã thơm mùi hương tóc em

Bình yên, dòng phố giữa ngày xanh
Nỗi nhớ cứ ngời lên long lanh
Đã qua Đông, hết Xuân, rồi Hạ
Mà Thu sang... thật khó để dành!

Thứ Hai, 13 tháng 8, 2018

Chiều nay cả bầu trời giận dữ
Đến cô đơn cũng vụn nát rồi
Sấm sét dội cuồng phong giông tố
Đọa đày nào..., chắc cũng thế thôi!

Nhớ em, là điều không giữ nổi
Mới buông tay đã kiệt phong trần
Đêm, chông gai, một mình, sám hối
Biết bao giờ tan..., cõi phù vân?

Rồi mai sẽ là một ngày mới
Bên lối đi cỏ nhú xanh mầm
Thương một điều ta hằng mong đợi
Mà đau vì đâu nữa tri âm

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2018

Một sớm heo may

Có gì cồn cào trong tia nắng
Trên cánh hoa run rẩy góc vườn
Sương mai còn li ti, óng ánh
Phải sắc màu giấc mộng còn vương

Có gì mà sớm nay rộn rã
Bầy chim líu chíu cả vòm cây 
Rung rinh, rung rinh nghìn mắt lá
Người nhìn theo, hồn thoáng vơi đầy
 
Cuốn theo đời, ngược xuôi, tất bật
Nửa năm hơn thoắt đã trôi vèo 
Lấp ló vườn, quả na mở mắt
Tiếc màu bầu trời thu trong veo!
 
Sao ta dừng... khi mùa đang đến
Để heo may xao xác nao lòng
Xanh thắm buồn, trập trùng kỷ niệm
Qua Ngâu, trời còn chưa sang Đông