Vào một buổi chiều rét giữa đông
Có phải nhủ rằng Thu tàn muộn,
Hay biết lòng tôi nhớ nắng hồng?
Tôi đã từng qua những buổi chiều
Nhìn rừng phong đỏ, lúc cô liêu
Nghe hồn xao xác trong chiều vắng
Tim thổn thức như buồn rất nhiều
Có lẽ vì tôi sinh mùa Thu
Hay bởi Thu như cuộc giã từ?
Đã lâu, lâu lắm rồi, cô ạ
Khi lá lìa cành..., tôi thấy như...
Tôi nhớ một người, buổi Thu trong
Người đã chở che vết thương lòng
Đã nguyện cầu cho tôi phải sống
Đã thổi hồn tôi những ước mong
Rồi mùa Thu trôi, mỗi Thu trôi
Tôi đã ngóng trông, kiếm tìm người...
Chẳng lần nào gặp, hồn sầu héo
Như lá rơi, mà không đáy rơi...
Chuyện là vậy đấy, hỡi người ơi
Qua nhiều cảnh đời, qua nhiều nơi
Mỗi khi Thu cạn, nghe lòng chết
Nhìn lá rơi... mà ngẫm kiếp người