Suốt mấy ngày qua: nắng, nắng hờn
chiều nay đổi lạnh, gió mưa tuôn
tôi sợ những ngày Đông màu trắng...
Nơi ấy... đừng vương một nét buồn
Chiều, bên hàng phố, khúc à ơi
chầm chậm hòa trong tiếng mưa rơi
tiếng người mẹ trẻ ru con trẻ...
Bỗng muốn được mơ thật giữa đời
Mơ căn gác nhỏ hướng về Đông
có con suối nhỏ cuối cánh đồng
uốn mình bên cánh rừng xanh thẫm...
Tôi ngồi... bên chiếc ghế bỏ không
Tôi nhớ: bao lần lúc hừng đông
em đến trong mơ, má em hồng
dịu dàng, thơm thảo từng tia nắng
Mắt bảo: như này mãi... Nhớ không?
Tôi nhớ giây phút ngỡ ngừng trôi
tim như ngừng đập... Đất với trời
hòa tan cùng sóng dâng trong mắt
hồn căng buồm lộng lướt ngàn khơi...
Thương những cơn mơ thật ngọt ngào
khung trời xưa, gió vẫn lao xao...
mang hơi ấm đến, ngày đông giá
sưởi mảnh hồn chưa lặng phút nào
Lạnh run từng đợt gió, mưa bay
bàn tay thèm hơi ấm bàn tay
hơi thở cũng thành sương khói mỏng
nhòa cơn mơ về giữa ban ngày!
StatCounter
Thứ Tư, 16 tháng 12, 2015
Thứ Hai, 14 tháng 12, 2015
Thương mình, em nhé!
Ngày em như nắng ban mai ấy
Đâu biết lòng anh đã biết buồn
Như con suối ngủ, quên dòng chảy
Đâu biết bến bờ xa, sóng tuôn...
Như con suối ngủ, quên dòng chảy
Đâu biết bến bờ xa, sóng tuôn...
Như mưa, như nắng, như làn gió
Em đến bên anh phút tình cờ
Hồn anh như đất cằn hoang bỏ
Mưa, nắng gieo mầm xanh, ý thơ
Em như mây trắng trong trời thắm
Cho bớt hoang vu ánh mắt người
Cho anh mơ khẽ, mơ thầm lặng
Một giấc mơ hiền, thôi cút côi
Cho anh mơ khẽ, mơ thầm lặng
Một giấc mơ hiền, thôi cút côi
Yêu em, thầm lặng, lòng mong ngóng
Mà em biền biệt dấu chim trời
Trông em... hoang mang..., rồi vô vọng
Hồn chết mỏi mòn, đau mỗi hơi...
Làm sao lấp được trời hoang vắng
Để mất em rồi anh mới hay...
Hành trang là nỗi buồn câm lặng
Muốn khóc... tìm em... Tìm đâu ngày...?
Em ơi, đớn đau lời yêu muộn
Xót xa, không nói được bằng lời
Chớp mắt, đời như cơn gió cuốn
Thương mình, em nhé, đừng buông lơi
Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015
Giá mà
Giá mà gió đã không ru cây
Vàng hoa chưa rắc xuống lối này
Vấn vương mùa, điệp còn thương nhớ
Nhớ Thu nào người nhủ qua đây
Giá mà nắng không rơi quanh đây
Lấp lánh đâu chạm phải mắt này
Không chạm giấc mơ nào thao thức
Lá xanh còn say ngủ trên cây
Giá mà gió không đưa mây bay
Bầu trời đâu hoang vắng trưa này
Xanh thẳm xanh, như màu kỷ niệm
Để tim như dậy sóng vơi đầy Giá mà nắng bớt đi men say
Rót ngẩn ngơ chiều chớm Đông này
Liêu xiêu phố, mắt nhòe hư ảo
Rồi ngỡ ngàng buồn, nhớ lắt lay
Giá mà em, anh tay trong tay!
Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015
Một mùa Đông đầy nắng
Thế là phố lại vắng như xưa
Chỉ lạ mùa nay chẳng giống mùa
Tháng chạp sắp rồi trời vẫn nắng
Nắng dăm bữa lại một ngày thưa
Người qua phố ngỡ phố đương Thu
Hiu hắt heo may, thoáng sương mù
Lá không còn rụng trong chiều gió
Người có mơ màng câu hát ru?
Phố vắng, trong chiều vắng bình yên
Hồn tôi mơ về giấc mơ hiền
Nắng chếch, dập dềnh, cơn gió ngược
Con thuyền nào rời bến an nhiên...
Ngày thành dài, đêm trở nên sâu
Tĩnh lặng như chuyện chưa bắt đầu
Mùa Đông mới vài cơn rét thoảng
Khoảng trống đầy, tim tôi về đâu?
Cố tránh nhớ em, trốn thói quen
Dù biết trước rằng đâu dễ quên
Chiều thanh vắng, nắng, nhiều mây trắng
Chẳng đặng đừng... Sao đây, hỡi em?
Chỉ lạ mùa nay chẳng giống mùa
Tháng chạp sắp rồi trời vẫn nắng
Nắng dăm bữa lại một ngày thưa
Người qua phố ngỡ phố đương Thu
Hiu hắt heo may, thoáng sương mù
Lá không còn rụng trong chiều gió
Người có mơ màng câu hát ru?
Phố vắng, trong chiều vắng bình yên
Hồn tôi mơ về giấc mơ hiền
Nắng chếch, dập dềnh, cơn gió ngược
Con thuyền nào rời bến an nhiên...
Ngày thành dài, đêm trở nên sâu
Tĩnh lặng như chuyện chưa bắt đầu
Mùa Đông mới vài cơn rét thoảng
Khoảng trống đầy, tim tôi về đâu?
Cố tránh nhớ em, trốn thói quen
Dù biết trước rằng đâu dễ quên
Chiều thanh vắng, nắng, nhiều mây trắng
Chẳng đặng đừng... Sao đây, hỡi em?
Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015
Mơ ngày gặp lại
Phố ngóng chờ em biết bao ngày
Nhà cao cao mãi dõi chân mây...
Có lẽ người buồn không về nữa
Khi một người chờ... đã buông tay
Thuyền những mong cập bến bình yên
Đời lặng trôi như khúc sông hiền
Con tim vẫn nghẹn ngào, nức nở
Thương một người..., thật khó để quên
Như cánh chim bay bỏ cánh rừng
Bao năm chẳng hóa phận người dưng
Rừng đã khép, điệp trùng ngăn cách
Xác xơ đau, lời hứa muối, gừng!
Mùa đông mới chạm tới ngõ thôi
Chiếc lá cuối cùng cũng sắp rơi
Anh nghĩ đến em nhiều hơn thế
Như thể ngày mai đã vắng rồi
Cầu xin em quên những xa xưa
Như rừng đang trút lá, sang mùa
Như giấc mơ..., thức rồi, vui lại
Bên đời còn xao xuyến như chưa...
Anh sẽ thôi viết những dòng buồn
Dù thương em, dù lúc cô đơn
Yên lòng vui, mơ ngày gặp lại
Có một người yêu em nhiều hơn
Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015
Em có về phố với anh không?
Em hãy về với phố đi em
Nắng đầu Đông như rớt qua rèm
Bỡ ngỡ phố nhuộm màu vàng nhạt
Những con đường như lạ, như quen
Về đây em, ngắm những phố phường
Những tên đường gợi nhớ, gợi thương
Ngắm mặt hồ, hoàng hôn tím sẫm
Nghe dòng sông thao thức đêm trường
Nắm tay anh đi, giữa mọi người
Em sẽ gần hơn những đầy, vơi
Thấy muôn sắc cuộc đời bình dị
Đã nhiều hơn những ánh mắt cười
Chiều qua hàng phố anh hân hoan
Đón chú rể hiền, cô dâu ngoan
Lâng lâng hạnh phúc mừng hai họ
Anh nhớ về em, một thoáng tràn...
Cây bàng đã đỏ lá chờ Đông
Công viên thấp thoáng sắc hoa hồng
Phố ngợp nhà cao, tình vẫn nặng
Em à, về phố với anh không?
HN, 2003
Cây ngút ngàn, xanh đến bao lâu
Gió đã lạnh, bầu trời thêm cao
Nắng như mơ, lá hát rì rào
Con phố rộng, xe, người thưa thớt
Mắt qua đường xa vắng, chênh chao
Phố vương đầy những dấu chân Thu
Anh nhớ em, quanh quẩn, mịt mù
Biết bao giờ, bao giờ gặp được
Nghe nẫu lòng, buồn gió đưa ru
Thu nhớ người, người ở nơi đâu
Chẳng mong bằng đôi mắt ươm sầu
Nhìn Thu mới trên từng lối cũ
Cây ngút ngàn, xanh đến bao lâu (?)
Lặng lẽ trong đêm chẳng thấy ngơi
Có ngôi sao nhấp nháy tìm người
Cảm giác rơi hoài, rơi thăm thẳm
Chạm vào tê tái, giọt sương rơi
Thôi đừng trói buộc bởi tháng năm
Để hồn theo gió đến xa xăm
Biển kia ai tát hoài chưa cạn
Mòn mỏi... sao anh chỉ ước thầm?
HN - 2004
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)