StatCounter

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2015

Chắc sẽ còn có những mùa sau

Có những ngày trời thật âm u
Nắng bỏ rơi, vơi tiếng chim gù
Mái nhà thẫm, con đường gió ngủ
Ngỡ Đông về... mà phố đang Thu
 
Em đã quen... Thu với nắng vàng
Làn sương mỏng, bầu trời thênh thang...
Anh chưa kể... những ngày u uẩn
Nhớ em... trông phố bớt... mơ màng 
 
Những ngón mềm... nâng bó họa mi
Những thiên thần... lưu luyến chưa đi
Con phố sáng một vùng, mê hoặc
Dòng xe nhường nhau... quá lạ kỳ! 
 
Đường anh về... chưa tới nửa giờ
Từng rất nhiều mây, gió... thành thơ
Có bao người chưa quen... vẫn gặp
Chiều nay đáng mến đến không ngờ
 
Tán bàng già, dăm phiến đỏ hồng
Quán ven hồ, người vẫn chật đông
Đời vẫn thế, chỉ lòng hoang vắng
Không em... còn anh với mênh mông...
 
Chắc vẫn còn có những mùa sau
Có khi lòng em dịu nỗi đau
Em về phố, dù ngày không nắng
Phố dịu dàng... quên đã từng... nhau

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2015

Phải chi nỗi nhớ tựa chiêm bao

Phải chi nỗi nhớ tựa chiêm bao
Lúc gần, lúc ẩn, lúc trên cao
Lúc đi xa phố, khi về phố
Thổn thức, bủa vây, lại réo gào

Phải chăng duyên phận đã gọi tên
Mình gặp nhau chi mộng chẳng bền
Khắc khoải thơ buồn ru giấc điệp
Nụ cười buồn tự dối lãng quên

Đêm nay se sắt giấc heo may
Nhớ em xao xác lá hao gầy
Sớm mai từng giọt sương ngân ngấn
Ngậm buồn, day dứt lúc Thu bay

Đêm nay, đêm nữa sẽ ra sao
Nhớ, buồn thao thức giống đêm nao
Khoảng trời im lặng qua khung cửa
Ánh sao trân trối vẫn trông vào

Sao em

Sao em về, ngại chẳng qua đây?
Phố trong anh vẫn dáng em gầy
Anh mơ mãi một lần... Sao vậy?
Dòng chữ buồn, cứ thế lắt lay

Biết em về, rồi em sẽ đi
Lỡ làng xưa, nay còn lại gì
Con đường, hàng cây, người ngơ ngẩn
Sợ vỡ òa, sợ nỗi phân ly?

Sao em về, ngại chẳng qua đây?
Ngâu qua rồi, giờ đã heo may
Nước mắt lặn vào dòng thơ nhỏ
Đáy mắt người lửa vẫn quắt quay

Xin đừng bắt anh thôi nhớ em
Bước chân thu vừa mới qua thềm
Cơn gió rụng một chiều bên ngõ
Gieo hạt buồn vào trong cõi đêm

Em xa rồi, còn nỗi mông lung
Thoáng sương loang như khói, ngại ngùng
Nỗi nhớ ướt dưới trời sao thắp
Mím môi còn nghe tiếng tim rung

Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2015

Giấc mơ, xin ở lại

Gió cất lời buồn hay khúc ru
Ngày tháng trôi trong biển sương mù 
Lâu rồi hồn anh như cỏ úa
Lao xao chẳng nổi gió mùa thu

Cảm ơn em đến, mộng đêm qua
Như nắng ban mai lại ghé nhà
Ô cửa vui mừng, cơn gió thoảng
Mắt mừng quên những giọt... lăn qua 

Mong đêm thật dài, trôi thật lâu
Nghẹn lời viết mãi chẳng thành câu
Vắng em, gắng gượng, lòng không thể...
Con tim đau tựa nỗi đau đầu

Em ơi, xin đừng mãi xa xôi
Phố dài, lá rụng, gió đơn côi
Bản nhạc, biết thường cần dấu lặng
Bao thu... phố đủ nhớ em rồi

Thứ Năm, 15 tháng 10, 2015

Thành phố em qua

Anh đã qua phố biển
Ngày đó trăng chưa tròn
Đi về không người tiễn
Em vẫn còn bé con
---
Từ em nơi viễn xứ
Gió vô tình chông chênh
Phố hình như tư lự
Anh dường quên mất mình
---
Em đã thành nỗi nhớ
Dòng sông buồn thời gian
Biết khi nào qua phố
Bể dâu đời hợp tan
---
Bao năm em về lại
Chắc phố mừng hân hoan
Chỉ thương thời xa ngái
Đã mờ theo mây ngàn
---
Vỡ tan từng cơn sóng
Trắng bờ hoài vọng xưa
Tìm em từng giấc mộng
Nghe niềm đau mới vừa...

Thứ Hai, 12 tháng 10, 2015

Mưa

Em đã bao giờ ghé phố chưa?
Vì em chưa lại, phố dầm mưa
Vì anh mong mãi, trời thôi nắng
Hay bởi vì ta... chẳng đủ vừa?

Mưa ngày chầm chậm, chiều mưa nhanh
Hết tới rồi lui, lại loanh quanh
Hình như mưa đã dư thế kỷ
Thôi, được chờ em, vậy cũng đành

Nghe mưa ràn rạt mái nhà bên
Ngón tay cứng mộng ngón tay mềm
Em ơi, mưa tạnh xin đừng đến
Anh sợ anh chờ sắp hóa điên

Nhỏ, to trời cũng hết nước thôi
Một mình một bóng phố đơn côi
Chờ em lặng lẽ như câm dại
Có lẽ hồn anh hóa đá rồi

----------------------------------------------

Phố bữa nay cũng ngập đầy mưa
Muốn được đợi em cũng đã thừa
Ai cũng có một thời đánh mất
Lòng khô cằn, khát quá mưa xưa

Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015

Cứ ngỡ là quên

Trăng khuya quạnh quẽ soi thềm vắng
Lạnh dửng dưng đêm sắc nhuốm tàn
Nhành non cong trĩu viền sương nặng
Lá ướt như sầu ươm chứa chan

Đã lâu xa vắng rồi cơn mộng
Cố nhủ lòng... rồi cũng phong rêu
Tất tả tháng ngày mưu sinh ấy
Cứ ngỡ là quên... được ít nhiều 

Khuya nay nghe sóng cào muôn đợt
Quặn lòng, tiếng vạc thoảng trên cao
Phố im như cõi thiêng trầm mặc
Lặng ngắt, buồn ơi, lệ muốn trào...

Đêm, nao núng quá, không còn chốn
Che chở cho tim khỏi yếu mềm
Từng phút giây..., từng dòng kỷ niệm...
Nhớ, thương người, buồn như mới nguyên!