Sao em về, ngại chẳng qua đây?
Phố trong anh vẫn dáng em gầy
Anh mơ mãi một lần... Sao vậy?
Dòng chữ buồn, cứ thế lắt lay
Biết em về, rồi em sẽ đi
Lỡ làng xưa, nay còn lại gì
Con đường, hàng cây, người ngơ ngẩn
Sợ vỡ òa, sợ nỗi phân ly?
Sao em về, ngại chẳng qua đây?
Ngâu qua rồi, giờ đã heo may
Nước mắt lặn vào dòng thơ nhỏ
Đáy mắt người lửa vẫn quắt quay
Xin đừng bắt anh thôi nhớ em
Bước chân thu vừa mới qua thềm
Cơn gió rụng một chiều bên ngõ
Gieo hạt buồn vào trong cõi đêm
StatCounter
Thứ Hai, 19 tháng 10, 2015
Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2015
Giấc mơ, xin ở lại
Gió cất lời buồn hay khúc ru
Ngày tháng trôi trong biển sương mù
Lâu rồi hồn anh như cỏ úa
Lao xao chẳng nổi gió mùa thu
Cảm ơn em đến, mộng đêm qua
Như nắng ban mai lại ghé nhà
Ô cửa vui mừng, cơn gió thoảng
Mắt mừng quên những giọt... lăn qua
Mong đêm thật dài, trôi thật lâu
Nghẹn lời viết mãi chẳng thành câu
Vắng em, gắng gượng, lòng không thể...
Con tim đau tựa nỗi đau đầu
Em ơi, xin đừng mãi xa xôi
Phố dài, lá rụng, gió đơn côi
Bản nhạc, biết thường cần dấu lặng
Bao thu... phố đủ nhớ em rồi
Ngày tháng trôi trong biển sương mù
Lâu rồi hồn anh như cỏ úa
Lao xao chẳng nổi gió mùa thu
Cảm ơn em đến, mộng đêm qua
Như nắng ban mai lại ghé nhà
Ô cửa vui mừng, cơn gió thoảng
Mắt mừng quên những giọt... lăn qua
Mong đêm thật dài, trôi thật lâu
Nghẹn lời viết mãi chẳng thành câu
Vắng em, gắng gượng, lòng không thể...
Con tim đau tựa nỗi đau đầu
Em ơi, xin đừng mãi xa xôi
Phố dài, lá rụng, gió đơn côi
Bản nhạc, biết thường cần dấu lặng
Bao thu... phố đủ nhớ em rồi
Thứ Năm, 15 tháng 10, 2015
Thành phố em qua
Anh đã qua phố biển
Ngày đó trăng chưa tròn
Đi về không người tiễn
Em vẫn còn bé con
---
Từ em nơi viễn xứ
Gió vô tình chông chênh
Phố hình như tư lự
Anh dường quên mất mình
---
Em đã thành nỗi nhớ
Dòng sông buồn thời gian
Biết khi nào qua phố
Bể dâu đời hợp tan
---
Bao năm em về lại
Chắc phố mừng hân hoan
Chỉ thương thời xa ngái
Đã mờ theo mây ngàn
---
Vỡ tan từng cơn sóng
Trắng bờ hoài vọng xưa
Tìm em từng giấc mộng
Nghe niềm đau mới vừa...
Ngày đó trăng chưa tròn
Đi về không người tiễn
Em vẫn còn bé con
---
Từ em nơi viễn xứ
Gió vô tình chông chênh
Phố hình như tư lự
Anh dường quên mất mình
---
Em đã thành nỗi nhớ
Dòng sông buồn thời gian
Biết khi nào qua phố
Bể dâu đời hợp tan
---
Bao năm em về lại
Chắc phố mừng hân hoan
Chỉ thương thời xa ngái
Đã mờ theo mây ngàn
---
Vỡ tan từng cơn sóng
Trắng bờ hoài vọng xưa
Tìm em từng giấc mộng
Nghe niềm đau mới vừa...
Thứ Hai, 12 tháng 10, 2015
Mưa
Em đã bao giờ ghé phố chưa?
Vì em chưa lại, phố dầm mưa
Vì anh mong mãi, trời thôi nắng
Hay bởi vì ta... chẳng đủ vừa?
Mưa ngày chầm chậm, chiều mưa nhanh
Hết tới rồi lui, lại loanh quanh
Hình như mưa đã dư thế kỷ
Thôi, được chờ em, vậy cũng đành
Nghe mưa ràn rạt mái nhà bên
Ngón tay cứng mộng ngón tay mềm
Em ơi, mưa tạnh xin đừng đến
Anh sợ anh chờ sắp hóa điên
Nhỏ, to trời cũng hết nước thôi
Một mình một bóng phố đơn côi
Chờ em lặng lẽ như câm dại
Có lẽ hồn anh hóa đá rồi
----------------------------------------------
Phố bữa nay cũng ngập đầy mưa
Muốn được đợi em cũng đã thừa
Ai cũng có một thời đánh mất
Lòng khô cằn, khát quá mưa xưa
Vì em chưa lại, phố dầm mưa
Vì anh mong mãi, trời thôi nắng
Hay bởi vì ta... chẳng đủ vừa?
Mưa ngày chầm chậm, chiều mưa nhanh
Hết tới rồi lui, lại loanh quanh
Hình như mưa đã dư thế kỷ
Thôi, được chờ em, vậy cũng đành
Nghe mưa ràn rạt mái nhà bên
Ngón tay cứng mộng ngón tay mềm
Em ơi, mưa tạnh xin đừng đến
Anh sợ anh chờ sắp hóa điên
Nhỏ, to trời cũng hết nước thôi
Một mình một bóng phố đơn côi
Chờ em lặng lẽ như câm dại
Có lẽ hồn anh hóa đá rồi
----------------------------------------------
Phố bữa nay cũng ngập đầy mưa
Muốn được đợi em cũng đã thừa
Ai cũng có một thời đánh mất
Lòng khô cằn, khát quá mưa xưa
Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015
Cứ ngỡ là quên
Trăng khuya quạnh quẽ soi thềm vắng
Lạnh dửng dưng đêm sắc nhuốm tàn
Nhành non cong trĩu viền sương nặng
Lá ướt như sầu ươm chứa chan
Đã lâu xa vắng rồi cơn mộng
Cố nhủ lòng... rồi cũng phong rêu
Tất tả tháng ngày mưu sinh ấy
Cứ ngỡ là quên... được ít nhiều
Khuya nay nghe sóng cào muôn đợt
Quặn lòng, tiếng vạc thoảng trên cao
Phố im như cõi thiêng trầm mặc
Lặng ngắt, buồn ơi, lệ muốn trào...
Đêm, nao núng quá, không còn chốn
Che chở cho tim khỏi yếu mềm
Từng phút giây..., từng dòng kỷ niệm...
Nhớ, thương người, buồn như mới nguyên!
Lạnh dửng dưng đêm sắc nhuốm tàn
Nhành non cong trĩu viền sương nặng
Lá ướt như sầu ươm chứa chan
Đã lâu xa vắng rồi cơn mộng
Cố nhủ lòng... rồi cũng phong rêu
Tất tả tháng ngày mưu sinh ấy
Cứ ngỡ là quên... được ít nhiều
Khuya nay nghe sóng cào muôn đợt
Quặn lòng, tiếng vạc thoảng trên cao
Phố im như cõi thiêng trầm mặc
Lặng ngắt, buồn ơi, lệ muốn trào...
Đêm, nao núng quá, không còn chốn
Che chở cho tim khỏi yếu mềm
Từng phút giây..., từng dòng kỷ niệm...
Nhớ, thương người, buồn như mới nguyên!
Thứ Tư, 23 tháng 9, 2015
Mưa dầm tháng Tám
Tháng Tám,
dầm dề,
suốt tuần mưa
Mưa như Ngâu muộn, Ngâu lỡ mùa
Ai đó nói
Mưa như Ngâu muộn, Ngâu lỡ mùa
Ai đó nói
còn đang bịn rịn
thì trời nắng vẫn ngỡ lòng mưa
Em nhắc: anh đừng nên nhớ em
Kẻo em trằn trọc suốt cả đêm
Tại mưa rả rích,
Tại mưa rả rích,
mưa không ngủ,
nào phải lòng anh lại yếu mềm
Ký ức chưa mờ trong mưa giăng
Dù triền miên gió quất, mưa dầm
thành phố lặng lẽ
và lặng lẽ
Ướt nhòe
Anh cũng vậy
lặng câm
Mặc cho miệt mài mưa không ngơi
Nhìn mưa,
đừng nhớ mắt em ngời
Nghe mưa ràn rạt,
mưa rả rích,
lòng cố nhủ lòng không chơi vơi
Mong tháng ngày bên ấy bình yên
Môi xinh cười như nắng mới lên
em rạng rỡ
Như ngày em đến
có nỗi buồn anh đã biết quên
Mưa rơi,
mưa rơi,
lại mưa rơi
Trời không chịu đất, đất chịu trời
Chỉ sợ có ngày mưa quên tới
nỗi lòng sao biết giấu
tả tơi
Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015
Mộng một ngày
Gió tản mây thành trăm nhớ, quên
Ngàn cây nhòa sắc phủ lưng triền
Ngoài xa, một thoáng chiều rơi xuống
Chầm chậm nghe lòng khẽ nhói lên
Phảng phất lối về mảnh sương sa
Le lói đèn chen tán cây già
Khoảnh khắc vô tình như hơi thở
Phố mềm như giấc mộng đang qua
Như bao lần, ghé bước bên sông
Chẳng vì đâu..., hồn thả theo dòng
Sông rộng quá, mùa này nước xiết
Chở hồn tôi ra biển, được không?
Em xa rồi, lòng buồn bao lâu
Hỡi dòng sông nước sẫm, đục ngầu
Cuốn phù sa về nơi cửa biển
Chỉ một chiều, chẳng quản nông sâu
Mộng một ngày, mỏi mệt buông tay
Được rời xa, xa được kiếp này
Được tìm em, ngượng ngùng, bỡ ngỡ
Nhìn mắt nhau..., sợ nói... gió bay
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)