Riết cũng dần quen với lạnh lùng
Chẳng còn bỡ ngỡ nữa, mùa Đông
Trái tim thắp lửa... chưa hề lụi
Mà chẳng còn ai để sưởi cùng!
Anh cứ tìm em bao lâu nay
Viết cả ngàn câu... mà đâu hay
Trăm thương, nghìn nhớ... thành vô nghĩa
Khi chẳng còn em ở chốn này!
Phố anh, Đông chẳng có tuyết rơi
Anh chỉ lo em tận xứ người
Băng giá... những ngày Đông trắng xóa
Một mình... mà tình đã xa xôi
Ai biết ngày sau sẽ ra sao
Chỉ biết hôm nay mình như nào
Một mai... em gặp dòng thơ cũ
Xin nhận như tình anh muốn trao
Em nhé, dần quên những muộn phiền
Dù trần gian chẳng có phép tiên
Nhưng anh tin những ngày đang tới
Sẽ trả ta về cõi an nhiên