StatCounter

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2018

Tiếng đàn đêm khuya

Lâu chẳng còn nghe những tiếng đàn
Nhà bên hay gửi gió cầm sang
Nhà tôi, cửa sổ đêm thường mở
Để ngắm sao khuya... cả ngóng "nàng"
 
Là tôi chỉ đoán, đoán vậy thôi
Phía ấy nhà đông, có bao người
Nhưng tiếng dương cầm trong gió thoảng
Dịu dàng, da diết, gợi đơn côi
 
Bởi ngõ một chiều nắng hoe hoe
Tôi thấy "giai nhân" mắt ướt nhòe...
Và lúc đêm vào sâu lắng nhất
Tiếng đàn buồn lắm, đẫm sương khuya
 
Tôi chẳng thầm thương, trộm nhớ đâu
Chẳng qua, đôi lúc tiếng đàn sầu
Gợi biết bao lời tôi quen giấu
Nỗi lòng tôi nhớ mắt ai nâu
 
Tôi nhớ bài "... thời ta đã yêu"
Hình như người hát, anh Bằng Kiều
Nhớ những giọt đàn trên phím lệ
Nghe... mà đau đớn biết bao nhiêu!
 
Hay người bên ấy đã rời đi (?)
Đêm, ở ngoài kia gió rầm rì
Hoa lá trong vườn khuya tám chuyện
Tôi lắng nghe mà đâu biết chi