Em rẽ làn mây, hay em bay
Chỉ nghe hương nắng nhẹ dâng đầy
Xinh tươi... Bao mắt tròn xao xác
Anh chẳng hơn gì, tựa như say
Có chút lạnh ngang lúc giữa hè
Cho chiều lụi cụi, lòng se se
Nắng theo vai áo em đi mất
Chợt muốn ngây ngô được khóc nhè
Em đi, anh ngỡ trời chưa rạng
Chỉ muốn đòi em trả nắng về
Gió vương hương tóc còn thoang thoảng
Anh đã mong mình đang cõi mê
Cho chiều lụi cụi, lòng se se
Nắng theo vai áo em đi mất
Chợt muốn ngây ngô được khóc nhè
Em đi, anh ngỡ trời chưa rạng
Chỉ muốn đòi em trả nắng về
Gió vương hương tóc còn thoang thoảng
Anh đã mong mình đang cõi mê
Anh sợ..., chẳng tin giữa đời này
Ngợp hồn anh rồi, em có hay
Sợ em đi mất, hồn anh rũ
Anh sợ yêu... rồi mai đắng cay
Mà thôi, em cứ như mây trắng
Cho mắt anh đeo đẳng bầu trời
Hồn anh giống như cây mong nắng
Như buồm chờ gió để ra khơi
Thế gian có bao âm sắc nhỉ
Sao cứ trong veo tiếng em cười
Lòng người có bao dòng suy nghĩ
Sao tự cột thầm nhớ em thôi
Có khi lòng muốn trầm như núi
Nằm ngắm mây, nghe sóng vỗ bờ
Có khi mong hóa thành tro bụi
Chẳng phải sượng lòng... em ngó lơ
Mà thôi, em cứ như mây trắng
Cho mắt anh đeo đẳng bầu trời
Hồn anh giống như cây mong nắng
Như buồm chờ gió để ra khơi
Thế gian có bao âm sắc nhỉ
Sao cứ trong veo tiếng em cười
Lòng người có bao dòng suy nghĩ
Sao tự cột thầm nhớ em thôi
Có khi lòng muốn trầm như núi
Nằm ngắm mây, nghe sóng vỗ bờ
Có khi mong hóa thành tro bụi
Chẳng phải sượng lòng... em ngó lơ
Thương buổi đầu tiên, ta thấy nhau
Nào ai ngờ thắm đến mai sau
Hồn anh vẫn mộng về hương nắng
Trọn kiếp anh mơ một phép màu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét