StatCounter

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2015

Mưa dầm tháng Tám

Tháng Tám,
dầm dề,
suốt tuần mưa
Mưa như Ngâu muộn, Ngâu lỡ mùa
Ai đó nói
còn đang bịn rịn
thì trời nắng vẫn ngỡ lòng mưa
 
Em nhắc: anh đừng nên nhớ em
Kẻo em trằn trọc suốt cả đêm
Tại mưa rả rích,
mưa không ngủ,
nào phải lòng anh lại yếu mềm
 
Ký ức chưa mờ trong mưa giăng
Dù triền miên gió quất, mưa dầm
thành phố lặng lẽ
và lặng lẽ
Ướt nhòe
Anh cũng vậy
lặng câm
 
Mặc cho miệt mài mưa không ngơi
Nhìn mưa,
đừng nhớ mắt em ngời
Nghe mưa ràn rạt,
mưa rả rích,
lòng cố nhủ lòng không chơi vơi
 
Mong tháng ngày bên ấy bình yên
Môi xinh cười như nắng mới lên
em rạng rỡ
Như ngày em đến
có nỗi buồn anh đã biết quên
 
Mưa rơi,
mưa rơi,
lại mưa rơi
Trời không chịu đất, đất chịu trời
Chỉ sợ có ngày mưa quên tới
nỗi lòng sao biết giấu
tả tơi

Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015

Mộng một ngày

Gió tản mây thành trăm nhớ, quên
Ngàn cây nhòa sắc phủ lưng triền
Ngoài xa, một thoáng chiều rơi xuống
Chầm chậm nghe lòng khẽ nhói lên
 
Phảng phất lối về mảnh sương sa
Le lói đèn chen tán cây già
Khoảnh khắc vô tình như hơi thở
Phố mềm như giấc mộng đang qua
 
Như bao lần, ghé bước bên sông
Chẳng vì đâu..., hồn thả theo dòng
Sông rộng quá, mùa này nước xiết
Chở hồn tôi ra biển, được không?
 
Em xa rồi, lòng buồn bao lâu
Hỡi dòng sông nước sẫm, đục ngầu
Cuốn phù sa về nơi cửa biển
Chỉ một chiều, chẳng quản nông sâu  
 
Mộng một ngày, mỏi mệt buông tay
Được rời xa, xa được kiếp này
Được tìm em, ngượng ngùng, bỡ ngỡ
Nhìn mắt nhau..., sợ nói... gió bay

Thứ Tư, 16 tháng 9, 2015

Nhớ em trong mưa

Có những ngày mưa không phải chỉ là do thời tiết, mà có khi vì lòng người không còn nắng.
Đường phố thì luôn thân quen, chỉ là lòng người chợt lạ.
Có những người từng bước qua nhau... mà không hề biết lòng mình sẽ còn nhớ nhau nhiều đến thế...


Khuôn cửa đang nhòe đi trong mưa
Hơi mưa như khói mỏng loang vừa
Khúc phố nước dềnh như sông nhỏ
Bóng người, xe chậm lúc ban trưa
 
Ngỡ những ngày mưa xưa... phôi pha
Yêu dấu, nhiều năm... cũng nhạt nhòa
Hết nắng, phố dầm mưa, luôn thế
Cớ gì... mi ướt, mắt trông ra
 
Những cánh rừng mưa đã khuất rồi
Dòng sông mùa lũ cũng xa xôi
Chỉ khoảng trời đang mưa trắng bạc
Phố ơi, sao bỗng nhớ tên người!
 
Có phải vì xưa mưa... chúng ta
Nhìn nhau, nghìn dặm bỗng như là...
Anh nhớ... bao lần cơn mưa đổ
Em chờ anh đến... ngỡ hôm qua
 
Em chắc đang say giữa giấc nồng
Còn anh, như gấu ngủ mùa Đông
Tìm quên... nhưng bỗng cơn dông đến
Nhìn phố dầm mưa... thấy nhói lòng!
 
Dưới bóng mưa... như phố tròng trành
Nhớ em... như nhớ một màu xanh
Của đôi mắt... của ngày không gió
Của lần đầu... em gọi tên anh!
 
Mưa vẫn triền miên... Phố bình yên
Sợ nhòa, sợ ướt một cái tên
Chỉ là trưa vắng, hồn chưa lắng
Chỉ là anh nhớ... mãi không quên!