Chưa lần nào anh thử cố quên em
nên chẳng biết những nỗi niềm có thể
Chỉ hình dung có một ngày như thế
đã đủ buồn, đã đủ để rưng rưng
Phố tàn Đông, có đôi lúc nắng hừng
ngày vẫn lạnh, gió vẫn từng cơn buốt
như thể vô tình, một lần ta mai một
giữa chốn đông người, bất chợt tưởng quên nhau
Có lẽ sau này anh chẳng nhớ nổi đâu
những con chữ thuở ban đầu đã viết
nhưng chắc có một điều em vẫn biết
màu của khoảng trời, xanh biếc nhớ mùa Thu
Ai hiểu nỗi đau khi không thể giã từ
cũng không thể một lần như cùng tận?
Em ơi, trả sao đây khi lòng còn vương vấn
nên vẫn thế, vạn lần, anh nợ đến mai sau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét