StatCounter

Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Chiều cuối năm

Có gì trong gió lạnh chiều nay
Mà phố nhìn như buổi chia tay
Đôi hàng cây gió vần chao đảo
Vừa năm còn sót lại lưng ngày
 
Có gì như chợt nhớ, chợt quên
Nỗi niềm khôn tả, chẳng thành tên
Hình như..., lòng cứ hình như... mãi
Tựa gió thương mây, bến nhớ thuyền
 
Thương nhớ một người đã bao năm
Sao chiều nghe gió, phố thâm trầm
Thương giấc chưa tàn, năm đã cạn
Dạ sầu như tiễn bóng tri âm

Chắc phố cũng như người, thế thôi
Thương một người em xa một trời
Hình như phố cũng hình như... mãi
Nhớ người nên phố cũng đơn côi

Năm nữa lại sang, sắp sửa sang
Nhớ thương, thương nhớ sao bẽ bàng
Sao mối tủi sầu chưa cùng tận
Một mình lạc lõng giữa nhân gian!
 
(Từ Những bài thơ không gửi)

Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

Mong em ngày mai

Không muốn viết bằng trái tim đau
Tình hai ta đã... đừng thêm sầu
Em đọc, em buồn..., anh lay lắt...
Ứa lệ, buốt lòng khi nhớ nhau

Anh muốn viết bằng trái tim yêu
Vì em xa, anh ước chi nhiều
Chỉ cần nhìn em thôi cũng thỏa
Muốn cháy trong lòng, muốn cháy thiêu

Người ta nói, ngày anh chưa tin
Lặng im là giết chết con tim...
Núi sừng sững ngỡ trời cao mấy
Ngược nhìn thôi là đáy bể chìm!

Lại một năm qua, thêm một năm
Nhớ em như lửa cháy âm thầm
Nhớ em như dòng sông chảy chậm
Mà đời ai biết có bao lăm

Hơn hai mươi năm, tựa giấc mơ
Giấc mơ xanh, rộng chẳng có bờ
Chỉ có rì rào con sóng vỗ
Cho nhớ, buồn anh gửi vào thơ
 
Mơ vẫn thấy em đi ngang qua
Những góc phố, hàng cây, dãy nhà
Anh bên này đường, tay em vẫy
Mà trùng trùng cách biệt, bao la

Anh rã rời khi em lặng im
Chẳng mảy may khi anh kiếm tìm
Em thầm gỡ từng lằn dây buộc
Để trở về... Sao lại lặng im???

Con chữ như dòng chảy tự nhiên
Cứ trôi qua ghềnh thác ưu phiền
Muốn dối lòng... dối mà không được
Ai khóc giùm "nỗi buồn vô biên"...

Em đã khóc khi không còn anh...
Đất dưới chân sụp đổ tan tành
Anh muốn khóc nhưng làm sao khóc
Nước mắt nào mang lại tình xanh?

Phố bây giờ đang vào mùa Đông
Anh xót xa em chưa lấy chồng
Trời còn nắng, mà lòng chát đắng
Nắng xa vời, nắng úa mênh mông...

Cây héo khô biết ơn cơn mưa
Anh thương em biết mấy cho vừa
Thuyền xa bến, ngược dòng chẳng được
Mất em rồi mới biết yêu chưa

Em cho anh yêu lại cuộc đời
Xóa u buồn, mang lại niềm vui
Giúp anh tin vào ngày đang tới
Sao nỗi đau anh đáp lại người!

Em từng nói với anh "ngày mai..."
Anh mong "hôm nay" sẽ không dài
Bình an, vui nhé, yêu, em nhé
Xin em mở lòng, đón nhận tương lai
 
(Từ Những bài thơ không gửi)

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

Có gì... như đã tự ngàn năm

Em hỡi, chặng đường xa bao xa
Sau bao năm ta vẫn như là...
Thiêu đốt anh, nụ cười, ánh mắt
Huyền thoại nào cứ ngỡ hôm qua
 
Nắng với gió vẫn về ngang đây
Những hàng cây vẫn lớn từng ngày
Và nỗi nhớ nối dài hun hút
Suốt con đường xao xác heo may
 
Vẫn dấu mơ vương ánh mắt trầm
Vẫn đáy tim quay quắt nén thầm
Chiều phai, cơn gió không ngừng lặng
Có gì... như đã tự ngàn năm
 
Gió theo về, con phố đã xa
Cuối con đường - sắp một ngã ba
Anh muốn giữ một mình, ký ức
Dù hôm nay ta mãi đã là...

Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

Gió, mây, em và anh

Anh lặng chờ em lúc mới Thu
Từ buổi heo may chớm, sương mù
Rồi buổi Thu tàn, phơi lá rụng...
Nửa hồn chới với... những câu ru...

Đông sang còn chút nắng lang thang
Lưa thưa nắng mỏng lẫn nắng vàng
Có phải đất trời lưu luyến mãi
Năm nào em nói... lúc Thu sang?

Người, xe trên phố đã thành dòng
Thập phương vãng khách có còn đông?
Hay chỉ miệt mài người phố cũ
Còn nửa khoảng trời vắng mênh mông?
 
Hay gió theo về lối gió thôi
Mây quên, mây rẽ đường mây rồi?(*)
Lòng anh se lạnh vài cơn thoảng
Nhớ em như làn mây trắng trôi...
 
Nay lại một mùa Đông chơi vơi
Em ơi, gió lả, gió rã rời
Một cánh chim trời bay lẻ bạn
Một tiếng tơ lòng chưa muốn lơi
 
(*) Mượn ý thơ trong bài Đây thôn Vĩ Dạ của Hàn Mạc Tử.
(Từ Những bài thơ không gửi)

Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014

Khắc khoải

Mẹ nói năm này ít nắng mưa
giông bão... nhờ trời cũng vắng thưa
Này em, có thấy mình vô tội
để đảo điên anh mãi chẳng vừa?

Ai nói mùa thu thường vương buồn
và ai hoài phố lúc tha hương
Nhớ đêm hoa sữa thơm từng lối
chực muốn nao nao dạo phố phường

Bỗng chốc nỗi đau như muộn màng
qua phố buồn trông vệt nắng loang
Một chiều quen quá mà như lạ
gió mềm, khói lẫn vào sương... tan

Muốn hóa loài chim bay tránh đông
về nơi nắng ấm... Buồn mênh mông
vờ như quên dấu thời gian... Lạnh
đủ ngủ quên như tình đang nồng

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

Chạy trốn mùa đông

Cơn mưa đầu đông về trên phố
lạnh lùng, vô cảm tiếng còi xe
có nỗi buồn nhẹ như hơi thở
mượn hạt mưa làm mắt hoen nhòe

Cái rét chưa hẳn là giá lạnh
cũng đủ bồi hồi chút ban sơ
nỗi buồn có bao giờ lấp lánh
dứt day, tiếc nuối đến bây giờ

Mai lại đi về nơi xa ấy
gần phía em thêm một đoạn đường
nhủ thầm ru lòng mình, thôi vậy
thêm lần này nữa, bước tha hương

Nơi ấy nắng còn mênh mang lắm
bạt ngàn rừng thẳm, đất bazan
ngày sẽ dài hơn, nên mỗi dặm
có vợi được... hay vẫn ngút ngàn?

Thứ Năm, 6 tháng 11, 2014

Gió bấc đầu mùa

          Gió về trong phố buổi đầu đông 
          Đùa trêu những xác lá xoay vòng
          Ánh mắt một chiều không nắng chiếu
          Xa vời, heo hút, xót xa trông...

          Gió lùa trong cánh áo mỏng manh
          Vòng xe cố lái vẫn tròng trành
          Gió thôi, chẳng gập ghềnh con phố
          Mà sụt, mà trồi, tiếng tim anh

          Từng cơn, gió vẫn cứ xô nhau
          Làm muôn sóng dập... Đông chưa nhàu
          Nuối tiếc đã ngập tràn như lũ
          Cuốn anh về đâu nữa, về đâu?

          Gió rét khơi niềm mơ đã lâu
          Môi em thắp giữa phố không mầu
          Mà hồn anh cháy không còn vết
          Mỗi nhớ em mà tim khắc sâu

          Anh vẫn sợ, rồi những đêm thâu
          Nhớ em, thương quá thuở ban đầu
          Ru mãi, dỗ hoài, hồn thao thức
          Đợi giấc mơ về..., có biết đâu...

          Giấc mơ em ghé phố đầu đông
          Đã xa như nắng buổi thu nồng
          Trên con phố cũ, người đang cũ
          Gió bấc nay về có khác không?


          (từ những bài thơ không gửi)

Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

Mãi chỉ là mơ

Mặt hồ im in bóng mây trời
Hàng cây trầm ngâm dáng buông lơi 
Gió đã lặng những lời se sắt
Chiều không tơ vương, nắng xa vời

Có đàn chim bay đi tránh Đông
Góc công viên mấy đóa hoa hồng
Sương, như phố sau làn voan trắng
Tiếng chuông chiều... trôi giữa thinh không

Chút bình yên, lặng lẽ, an nhiên
Thấy khát sao một tiếng cười hiền
Đưa tay cọ, hồn rưng rưng thế
Một nét chiều Đông, phố chao nghiêng...

Phố, đất, trời như chuốc men say
Ngả nghiêng tranh... vẫn khuyết chẳng đầy
Bôi, xóa, tô hoài không họa được
Tiếng gào, rên, hét..., nỗi lung lay...

Em ơi, xa..., ngày tháng xa trôi
Sao con tim sóng vẫn dập dồi
Nhớ em, vẫy vùng, tô vẽ mãi
Vẫn chỉ là mơ với thơ thôi...


(từ những bài thơ không gửi) 

Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

Mộng du

Nắng trong như mắt những ngày xưa
Phố cũ chiều nghiêng mấy bóng dừa
Anh đi qua phố, tìm..., hy vọng...
Em ở đâu... Chiều phai, gió thưa

Hoàng hôn, thấp thoáng phố mù sương
Người xe vội vã ngược xuôi đường
Lòng anh chậm quá, thương em muộn
Nên cứ đeo hoài nỗi vấn vương

Tìm ở gần, rồi ngóng từ xa
Đôi lần như đã... như thoáng qua
Ngỡ như em vẫn... Như đêm mộng
Thật đến tim anh chực vỡ òa

Gió lao xao khẽ giữa hàng cây
Sông đêm lẻ bóng thuyền trăng gầy
Đêm choàng lên phố, che vô vọng
Đáy mắt người cô lữ mưa bay

Anh cứ mơ ngày em đến đây
Giấc mơ lặp lại lúc mỏng, dày
Có phải nhớ nhiều, quên dứt mộng
Hồn cứ mơ màng lúc tỉnh, say?

(từ những bài thơ không gửi)

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014

Hoang mang

Thêm mùa thu nữa sắp qua mau
Hàng bằng lăng lốm đốm thay màu
Sẫm đỏ bên đường như đốm lửa
Khắc khoải trong lòng phố... trông nhau

Rớt chút hanh hao, nắng cuối mùa
Qua vòm cây, lá đã lưa thưa
Rung rinh thềm phố, hay làn mắt
Giấu nỗi rưng rưng... vt gilùa

Phố dọc, ngang, mờ sương khói giăng
Xa trông ảo tựa cung Hằng
Mnghe day dứt thân quen l
Hay là... anh nhớ đến em chăng?

Từ lâu em đã chẳng còn sang
Giấc mơ sắp nhạt sắc, hoang tàn
Dòng sông đêm chảy - dòng heo hút
Thi thoảng sao buồn, sao cháy ngang...

Muốn viết đôi câu gửi tới người
Mà e leo lét nắng mùa vơi...
Hoang mang, cơn gió chơi vơi lạnh
Đành giữ dành riêng: đoạn rối bời


(từ những bài thơ không gửi) 

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2014

Em có thấy... cần anh nữa không?

Em có thấy... cần anh nữa không?
Trời sớm nay dù nắng rất hồng 
Anh thấy
nửa hoàng hôn ngược phía
Một mình...
và sắp...
cả mùa Đông...
 
Em có thấy... cần anh nữa không?
Mấy chiều qua hoa vẫn thơm nồng
Phố như lặng lẽ
buồn lẻ bóng
Thuyền thưa dần...
sắp kiệt dòng sông
 
Em có thấy... cần anh nữa không
Vàng rực...
đau...
cải đã lên ngồng
Bờ bãi cạn...
Giọt buồn... chưa thấm
Mơ hồ...
ai khát một cơn giông
 
Em có thấy... cần anh nữa không?
Cứ loanh quanh...
như thể dối lòng
Không lối ra...
lạc trong trời, bể...
Phải chăng ta đã.. 
mộng tương phùng?
 
Em có thấy... cần anh nữa không?
Đừng lặng im...
Anh chết trong lòng
Chiều nay
sông dài không có sóng
Lòng anh thì
như bão
như giông 

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014

Thu sắp cạn

Cháy lòng, sắc nắng cũng dần phai
Gió thoảng mà như tiếng thở dài
Anh nhớ em, buồn nghiêng ngả mãi
Sợ mùa thu nữa sắp một mai

Xin em đừng mặc chiều chênh vênh
Cho sóng lòng anh trổ thác ghềnh
Hoài con phố cũ mờ sương trắng
Da diết hoàng hôn trôi, vắng tênh

Ban sớm nắng vàng, trời biếc xanh
Thật giống niềm mơ phố để dành
Em sẽ dịu dàng như gió nhẹ
Thổi bùng khao khát lửa hồn anh...

Thầm mộng Thu này em sẽ qua
Những người yêu nhau vẫn thế mà
Khắc khoải... từng giờ... lay lắt đợi...
Nắng tàn... Phố lạnh... Trắng sương sa

Phố sá rộn ràng, lòng ngẩn ngơ
Mong em, thấp thỏm đến ngây khờ
Hàng cây tối sẫm rồi, hơi lạnh
Tê tái theo về lối bơ vơ

Em hỡi, khi ngày sang, mới sang
Có biết bên này: đêm, phố mang
Nỗi nhớ vô bờ... Thu sắp cạn
Một người như đã... sắp như đang...
                           
                            HN-2004

                (từ những bài thơ không gửi)

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

Ngại giấc mơ buồn

Có còn ai thức với đêm nay
Phố đã ngủ im dưới sương dày
Ngại giấc mơ buồn không mầu sắc
Viết dở đôi dòng, mắt đã cay

Những muốn hòa tan giữa sóng đời
Sao lòng cứ vậy, chẳng hề nguôi
Mùa thu đang cạn, mùa hoa sữa
Gió thoảng hương đưa, phố nhớ người

Ngại giấc mơ buồn, ... đợi sớm mai
Ngày nao đêm đã tựa sông dài
Thuyền mơ tôi đón người... Nay lạ
Đêm này - đêm khác, chẳng còn ai

Người hỡi hay chăng đêm, mỗi đêm
Nhớ em, mong mơ một giấc mềm
Tình đã xa vời... hương còn đọng
Ngại giấc mơ buồn, ... nên nhớ thêm

Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

Chiều thứ 7

Cánh gió chiều nồng thơm man mác
Ngõ phố lao xao thứ bẩy... dài
Nhớ những ngày mưa chưa nặng hạt
Thể nào cũng mộng... tóc em bay

Gió có đủ dài về bên ấy
Gửi chút hương mùa thu tới em
Mênh mang ráng đỏ hoàng hôn nhuộm
Hồn sạn chai kia bỗng yếu mềm

Không em, ngỡ mùa sang lủi thủi
Lặng im rồi, đâu nữa mà reo
Lời ru nào cho lòng thêm rối
Buồn lơ ngơ, buồn kín cả chiều

Chỉ tại hoàng lan thơm lối cũ
Những lối phố dành lúc em sang
Làm anh thổn thức mà say mộng
Quên mất mùa yêu đã sớm tàn!

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

Một mùa thu khác

Có chút hanh hao chiều gió về
Hàng cây xa nhuộm nắng vàng hoe
Ai mang Thu rải trên triền nhớ
Sương khói từ đâu mà mắt nhòe

Có giấc chiêm bao mờ phai dần
Chiều buông nặng trĩu tiếng chuông ngân
Bài thơ năm cũ chưa người gửi
Gió chẳng mang đi, buồn mấy phần

Đâu mộng đón người khi Thu sang
Lũ sẻ ngẩn ngơ nhặt nắng tàn
Chẳng biết nghẹn ngào hay vụn vỡ
Cõi lòng một thoáng đã tan hoang

Đâu lối Thu đi, để nhịn nhường
Khi lá lìa cành khỏi vấn vương
Người trong thơ cũng không buồn nữa
Niềm đau tôi cũng nẻo vô thường

Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014

Phải chi...

Mới chớm thu, lạnh từng đêm ngỏ
Thênh thang cô đơn, vọng tiếng tàu
Ta tiễn ta về trong cõi tạm
Dằng dặc hành trình nỗi nhớ nhau

Tháng ngày có chi mà vội vã
Bỏ chuyện chúng mình hóa xa xưa
Nỗi buồn như cũng thành xa lạ
Một đốm vàng thôi bỗng cũng thừa

Phải chi về được mùa thu ấy
Nhặt nắng chiều rơi, giữ để dành
Để khi em vắng, từng đêm lạnh
Anh còn một chút ấm mong manh

Phải chi hoài vọng còn xanh mãi
Ngày với đêm như chẳng có bờ
Còn được thả hồn xuôi cơn mộng
Sóng vỗ mạn buồn cũng hóa thơ

Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014

Mây trắng

Có đôi khi chẳng rõ từ đâu
Thoáng chút phôi pha, gợn nét sầu
Phố như ngừng lại, nghe hơi thở
Từng nhịp dội về... những tiếng sâu

Có thoáng hư vô qua buổi chiều
Hàng cây nhớ gió, ngõ quạnh hiu
Thuyền mây ai thả khung trời cũ
Mong ước xưa, chừng mang dấu rêu

Em muốn anh quên... cho từng ngày
Vơi bớt hận mình, vợi quắt quay...
Tưởng trơ như đá, như tàn lụi
Chiều nay, buồn cháy, thấy mây bay

Chơi vơi như áng mây, chơi vơi
Càng nhớ, càng mong, càng xa vời
Biển không còn sóng, như hồ lặng
Giữa đời, anh nhớ em... Đơn côi

Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

Hai nửa trời chiều

Chiều vô tình như gió, như mưa
Chợt buồn, vui như trái cuối mùa
Bên thềm phố, xoay tròn lá rụng
Ai vô tình qua lối ta xưa

Ngày đã chia phần nắng, phần mưa
Hoa cũng rơi rồi, hoa tím xưa
Chưa thôi, những cánh chim màu trắng
Bay giữa chiều hoang... Buồn đến... thừa

----------------------------------------

Sương quàng khăn cho núi, cho đồi
Để chiều hoang, thân khách lẻ loi
Lạ lẫm cả mùa buồn mới chớm
Bình yên không mang dấu chân người

Sương nhạt chiều nay thoảng heo may
Ngỡ như thu đã bén bên này
Ai về bên đó, cho tôi mượn
Chút hồn thơ ấy gió đương lay

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

Nhớ em

 
Buông chèo, mây trắng đứng giăng câu
Gió lặng hàng cây chụm mái đầu
Xanh thẳm khoảng trời như ký ức
Soi niềm day dứt mắt ai sâu

Trông cơn mơ dường như rất gần
Mơ em chưa buồn như có lần...
Nghiêng nghiêng nắng, ngưng trôi chiều đợi
Phố mơ thầm, mơ bóng giai nhân

Đưa em về lối sắp Thu sang
Sợ tan mơ, mộng cũng khẽ khàng
Mơ mắt biếc, nụ cười em tỏa
Nắng say chiều, chiều hóa mênh mang...

Sông mềm dần, mùa nước đang lơi
Mơ nồng nàn, mơ đến ngàn khơi
Sương chiều nhẹ, dịu dàng hương phố
Càng thương em, thương muốn cạn lời

Mong manh Thu, phiến lá đã gầy
Nghe niềm thương nhớ thoảng heo may
Hồn bơ vơ, gió thôi lay mộng
Vài đốm lưa thưa nắng cuối ngày

Giấc mơ xanh, xanh màu da trời
Sông mệt nhoài, chở chẳng ra khơi
Đôi cánh chim chiều bay khắc khoải
Mắt nhìn theo... người có hay người

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Hoàng hôn tháng 7

Chiều trôi qua phố nhỏ ngày xưa
Gió thoảng hiu hiu, nắng nhạt vừa
Loang loáng người xe như mắc cửi
Bỗng dưng buồn lay lắt như chưa...

Rồi hàng cây như lẩn vào mây
Mây gần tan trong bóng tối dầy
Chẳng còn kịp nhìn xa lần nữa
Một mình... và nỗi nhớ quanh vây

Biết là xa, chẳng thể đoạn đành
Vẫn thèm nghe một tiếng em, anh
Đèn quên thắp, chẳng hề lặng lẽ
Mà phố buồn như phố vắng tanh

Trong thẳm sâu, bến bờ là đâu
Nghe hồn tương tư dạo khúc sầu
Hoàng hôn mới chạm hờ tháng bảy
Xót xa này như đã vào Ngâu

Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

Như lần cuối cùng

Gặp em, như bài thơ, muộn màng
Thu ấy, bao lần mơ em sang...
Đánh mất nụ cười, anh lặng lẽ
Giọt buồn rơi, rơi mãi, khẽ khàng

Anh thèm sao trả em bình yên
Cho đời em vui, thôi ưu phiền
Cho lúc vô tình, em qua nữa
Nhìn mắt em, anh thấy nắng lên

Em hỡi, buồn, vui cũng đã rồi
Trách chi anh cũng chẳng thể vơi
Thà "lặng" được nào, đi một "lẽ"
Tái tê thơ cũng bởi yêu người

Tay với khua tìm... mong lãng quên
Khi phố lên đèn, tim nhói lên
Khi nắng tưng bừng, khi mưa rớt
Người ơi, khoảng trống, từ muôn miền...

Viết cho em, như lần cuối cùng
Buồn sao, nghe vẫn tiếng tim rung...
Thôi, lặng lẽ anh về trong phố
Em ơi, đoạn tuyệt mộng tương phùng?

Thôi, anh lặng lẽ, kể từ nay
Lặng lẽ buồn, vui, phố mỗi ngày
Hứng giọt mơ thầm vui một thoáng
Nụ cười chắc cũng bớt heo may...

Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

Dòng sông chiều

Chiều nay nắng nhạt, trời im gió
Kỳ lạ, hồn hoang sóng dậy bờ
Miên man ký ức từ thuở nọ
Anh nhớ em... từ hôm viết thơ (?)

Phải không em, một chiều nắng tắt
Gió không về, lá chẳng hề rơi
Thơ em viết, dè chừng, lạnh nhạt
Mà hồn anh xao xác liên hồi...

Rồi... những dòng thơ em ươm nụ
Cho mắt anh mơ những sắc hồng
Gọi anh thức dậy, quên ngày cũ
Tin mùa Xuân đến sau mùa Đông

Những chiều thơ ấy, nghe xa quá
Em nhớ nữa không, hay nhạt nhoà
Ngược, xuôi trôi mãi, mình đâm lạ
Anh chỉ người dưng mãi chốn xa?

Nhớ em, bên phố, dòng sông chảy
Có tấm tình anh mộng bến bờ...
Tìm em, năm tháng dài, không đáy
Vực buồn, rơi trắng xóa câu thơ 

Phải chi em hiểu và em biết
Lặng lẽ, bình yên giấu cuộn gào
Dòng sông qua phố, về với biển
Có phù sa, thác đổ trên cao


(từ những bài thơ không gửi) 

Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014

Sớm nay phố mơ em về

Như ai đêm qua gửi nắng về
Tinh mơ nắng đã đậu vòm me
Hân hoan ngàn mắt bao ngày khát
Ngập ánh long lanh, rạng bốn bề

Phố trút vỏ buồn những tháng mưa
Vui như em đến lúc giao mùa
Nụ cười trong mắt, anh vừa chạm
Đã xuyến xao lòng như giấc xưa

Như khi em tới trong niềm mơ
Cho khát khao anh xé nát bờ...
Ngày xanh xưa đã bao giờ úa,
Qua phố nghe hồn đang khát thơ...

Muốn gửi sang em khoảnh khắc này
Xua đi buồn tủi bấy lâu nay
Nồng nàn một sớm ban mai nắng
Thềm phố chợt mơ những dấu hài

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2014

Mùa Xuân lạnh

Xuân đã sang rồi, lạnh chưa vơi
Mưa bụi li ti cũng trắng trời
Phố dài như thước đo lòng vắng
Nhớ em, buồn, dòng xe ngưng trôi

Đường anh về dài thêm, dài thêm
Nỗi nhớ em, mưa thấm ướt mềm
Xa rồi những ngày vui chân sáo
Nhớ em, anh từng như bay lên

Mai mốt thôi, chắc nắng sẽ hồng
Đi, rồi về giữa con phố đông
Anh có tiếc những ngày ủ nắng
Buồn có bay cùng cánh ngô đồng?

Phải chi buồn, để em được vui
Anh vẫn mong, mơ thấy em cười
Đêm thôi lạnh, chẳng còn thảng thốt
Nghiêng, rơi, chìm trong giấc mồ côi