Tàn Đông, nắng đủ vừa se lạnh
Chắc trời để dành rét nàng Bân
Tình nồng như chỉ còn dư ảnh
Sao tim chưa vơi nhớ đôi phần
Mầm non đã nhú trên cành cỗi
Xuân về khơi mạch sống sinh sôi
Sớm nay phố bốn bề gió thổi
Dậy trong tim bao sóng dập dồi
Anh bây giờ không đi nhiều nữa
Nỗi nhớ em vẫn chẳng trạm dừng
Đã bao lần con tim thắp lửa
Để bao lần giấu nỗi rưng rưng...
Mùa Xuân anh, em là tia nắng
Thức nụ hoa yêu, mảnh hồn cằn
Khung trời anh, em làn mây trắng
Để mơ, rồi yêu, nhớ, băn khoăn
Phố đã ngập tràn hồng, trắng, đỏ
Vàng, tím... hoa, cây... giữa vạn người
Gác lại những buồn, lo đâu đó
Chờ, đón, mong mùa Xuân thắm tươi
Anh mơ tia nắng, mơ mây trắng
Muốn thoát thai, bay giữa biển trời
Làm cơn gió nhẹ trong đời lặng
Cùng nắng, mây đùa vui khắp nơi!
Bao giờ em nhỉ, bao lâu nữa
Như đôi chim trời tung cánh bay
Em có nghe Xuân về trước cửa
Xốn xang mơ như sớm mai này?
(Từ những bài thơ không gửi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét