Chiều thưa vắng, con đường chợt dài
hai hàng cây, gió đã nguôi ngoai
mây chưa tím, khoảng trời đã biếc
phố giao mùa trên dấu nắng phai
Anh đi về, tháng Sáu chia đôi
nửa chưa mưa đã muốn ngập rồi
nửa đang nắng lửa lòng thiêu đốt
Nhớ em mà nghe đắng trên môi
Có đôi khi ngỡ chuyện bao đồng
vu vơ buồn như gió, hư không
mơ mưa, nắng... Một ngày em đến
cỗi cằn cây hé nụ hoa hồng
Chát đắng buồn, thương mộng sánh đôi
chẳng dám tin anh mất em rồi
Hận mãi dại khờ, năm tháng ấy
bến chẳng đợi thuyền, để nước trôi
Giờ em xa quá... Đã từ lâu
phố chông chênh, phố nhạt phai mầu
Chiều nay, gió mỏng, trời đương Hạ
mà hồn đã thoảng lạnh mùa Ngâu
StatCounter
Thứ Hai, 25 tháng 6, 2012
Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012
Không đề 2
Một chút xao lòng, sao đã như
Thoáng thôi, gió đã thốt lên từ...
Mây chao xuống phố, hay tà áo
Bay ngợp hồn ai bao giấc thu?
Thoáng thôi, gió đã thốt lên từ...
Mây chao xuống phố, hay tà áo
Bay ngợp hồn ai bao giấc thu?
Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2012
Khi em đến
Khi em đến, buổi chiều chông chênh lắm
Bóng thôi tròn và con nắng đang phai
Cuối hiên nhà, cơn gió chuội qua vai
Tôi đứng lặng, quên mất bài thơ cũ
Khi em đến, mảnh trăng còn thiếu nữ
Đêm chưa loang, mây vẫn đủ màu mây
Con dế mèn gáy tìm bạn đâu đây
Tôi quên mất sương đã dày... Thu muộn
Khi em đến, bao ngả lòng lộn xộn
Nhớ và quên, sớm và muộn, nghĩa đời...
Trộn trăm điều trong một chốc chơi vơi
Tôi quên mất để đất trời nghiêng ngả
Khi em đến, cây đang mùa thay lá
Trời heo may, người đã ngả thay lòng
Em - nắng hồng, cho tôi ngại sang Đông
Như vội vã, ủ trong lòng nỗi nhớ...
Rồi em đi, tôi thấy mình vô cớ
Đã có chi, mà cứ ngơ ngẩn buồn?
Em bây giờ: xa, cứ mãi xa hơn
Nhớ cũng thêm, mà mỏi mòn vô vọng...
T.B: Sau một thời gian dài, khi nhìn lại, nhungngayddaqua cảm thấy cần phải sửa lại một số từ so với lúc ban đầu mới viết bài này./.
Bóng thôi tròn và con nắng đang phai
Cuối hiên nhà, cơn gió chuội qua vai
Tôi đứng lặng, quên mất bài thơ cũ
Khi em đến, mảnh trăng còn thiếu nữ
Đêm chưa loang, mây vẫn đủ màu mây
Con dế mèn gáy tìm bạn đâu đây
Tôi quên mất sương đã dày... Thu muộn
Khi em đến, bao ngả lòng lộn xộn
Nhớ và quên, sớm và muộn, nghĩa đời...
Trộn trăm điều trong một chốc chơi vơi
Tôi quên mất để đất trời nghiêng ngả
Khi em đến, cây đang mùa thay lá
Trời heo may, người đã ngả thay lòng
Em - nắng hồng, cho tôi ngại sang Đông
Như vội vã, ủ trong lòng nỗi nhớ...
Rồi em đi, tôi thấy mình vô cớ
Đã có chi, mà cứ ngơ ngẩn buồn?
Em bây giờ: xa, cứ mãi xa hơn
Nhớ cũng thêm, mà mỏi mòn vô vọng...
T.B: Sau một thời gian dài, khi nhìn lại, nhungngayddaqua cảm thấy cần phải sửa lại một số từ so với lúc ban đầu mới viết bài này./.
Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2012
Phố, ngày mưa tháng 6
Gửi em một chút phố ngày mưa
Có ngọn gió Nam thổi trái mùa
Có cả phập phồng bong bóng cũ
Lũ sẻ lông xù cong nhánh sưa
Không em, đường phố quen như lạ
Ngơ ngác mình anh, thiếu lẫn thừa...
Như con thú nhỏ rời hang trú
Ra phố, e dè trên dấu xưa
Biết bao con phố, anh mơ em
Mơ ở ban ngày, mộng trong đêm
Dáng em anh thấy trong hình phố
Tưởng lầm..., hay lòng chẳng sao quên?
Có dăm khúc phố tựa như sông
Người, xe tránh lội, đành đi vòng
Anh chợt nghẹn lòng... xưa em bảo
Anh gầy, sao dám cõng em không?
Anh ngỡ là anh... giống như cười
Mà nghe mưa mằn mặn nơi môi...
Gió tạt xiên, làn mưa rát rạt
Sao như mưa nhắc đến tên người!
Mái phố loang mờ như sương bay
Đường mưa chưa tạnh, nước dâng đầy
Anh "cõng" một lời... thôi, chưa ngỏ
Đã trĩu hồn rồi, em có hay?
Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012
Bằng lăng còn tím chiều tháng 6
Có buổi chiều nay... như chiều nao
Tím ngát hàng cây, gió rì rào
Có phố yên bình như giấc mộng
Ru dỗ anh, hồn say chiêm bao
Có đám mây trôi trên trời chiều
Như mảnh hồn yêu em, phiêu diêu
Có màu xanh thẳm như nỗi nhớ
Khi mơ em, anh tựa cánh diều
Có mặt hồ trong như gương xanh
Là nhìn xa thôi, rất yên lành
Có đắn đo nào trong đáy mắt
Thật gần, mới thấy nỗi mong manh
Có một người vênh mười hai giờ
Mơ em, chỉ dám gửi vào thơ
Có nửa vòng quay cùng Quả đất
Mà lòng say đến ngẩn cùng ngơ!
Lặng trời..., im gió..., chẳng diều bay
Có nỗi buồn thinh lặng bao ngày
Em ở phương nào, em có biết
Có người không rượu cũng cuồng quay!
Chiều như ươm mộng, như cợt đùa
Nhìn bằng lăng tím nhớ mơ xưa
Đơn phương anh nhấm niềm đau cũ
Nhớ đến bao nhiêu chẳng đủ vừa!
Anh nhớ, em từng thích bằng lăng
Anh biết, nhớ em... đã vĩnh hằng
Chiều viết những dòng như trễ muộn
Cậy nhờ cơn gió, đến em chăng?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)