Về qua con phố, đêm trở gió
Nỗi nhớ thổi căng ngực áo sờn
Phố nằm nghiêng mộng vàng, xanh, đỏ
Chao chát lời rao... chao chát hơn
Những tán cây già như chao đảo
Khóc bóng tình nhân khuất lấp rồi
Chỉ còn muôn sắc màu mộng ảo
Soi rõ bên đường một bóng côi
Xin yêu đương cũ đừng thao thức
Cho phố trở mình thôi nhói đau
Phố khuya đắm ánh đèn, hư thực
Gió thổi, nhìn như gió có màu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét