Thôi em về nhé, chiều Thu vắng
Còn tiếng chuông ngân giữa trời mờ...
Ngẩn ngơ thương mãi màu hoa trắng
Có khi... buồn... anh sẽ làm thơ
Thế mà đã mấy mùa Thu nhỉ
Chiếc lá nào rơi cũng ngại ngần
Tự nhủ lòng mình thôi mộng mị
Sáng nào, hoa đã rụng đầy sân
Phố vắng em... anh như kẻ trọ
Anh nhớ em... phố giống nhà thờ
Em ở đâu? Vạn ngày xưng tội...
Hoa sữa mùa Thu cứ ngu ngơ
Mình đã xa nhau từ Thu ấy
Bao giấc heo may, sóng gợn hồ
Hồn anh ngỡ lặng... mà run rẩy
Lá đã rơi vàng, gió vẫn xô
Chắc lá bên em khác bên này
Lá vàng, lá đỏ nhuộm hồn say
Chẳng hay lá rụng trong chiều gió
Em có khi nào vương vấn thay?
Anh mang sắc nắng mùa Thu cũ
Qua phố, lòng như... xác lá tàn
Lá ánh lên màu thương, yêu, nhớ
Chút nắng Thu vàng... chưa muốn tan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét