StatCounter

Thứ Năm, 18 tháng 1, 2018

Nàng

Nàng xinh tươi như một nụ hồng
Sáng trong như nắng dịu đầu Đông
Đã bao ong bướm vờn bay lượn
Nàng chẳng kiêu sa, chẳng bận lòng
 
Tôi nhớ lắm, cái lần hôm ấy
Nàng viết về cô gái gánh hoa
Đường bụi, người đông, chiều thứ 7
Chẳng ai mua...  giấu ánh mắt nhòa...
 
Những dòng viết của nàng như khóc
Xót thương cơ cực một người xa
Tôi cũng có một thời khó nhọc
Không dưng... hai mắt cũng như là...
 
Ơi cô gánh hoa giữa phố đông
Tôi đội ơn cô có được không
Nhờ cô, tôi gặp người trong mộng
Xin để cho tôi một gánh hồng
 
Ngại ngùng, dè dặt lúc quen nhau
Chẳng ai chịu trước, chỉ chờ sau
Chuyện về mưa, nắng... ai cũng biết
Thương quá ngu ngơ buổi ban đầu
 
Thêm bao lần nữa, ngu ngơ nữa
Rặt chuyện không đuôi, chẳng có đầu
Phập phồng, tim tôi ai thắp lửa
Tạ từ, lưu luyến cháy thật lâu
 
Nàng kể cho tôi về ước mơ
Về khao khát sống, về văn thơ
Về yêu, về ghét, về thương nhớ...
Nàng có đâu hay một gã khờ...
 
Tôi nhớ giòn tan tiếng nàng cười
Tôi thấy cuộc đời sao đẹp tươi
Cả khi khúc khích cười tôi vậy...
Tôi biết từ nay tôi giống "người"

Bốn năm... tôi gặp nàng bao lần?
Ai đếm đâu mà phải phân vân
Tôi ơi, rũ bụi trần gian cũ
Tôi muốn được yêu nàng, trong ngần!
 
Tôi thầm cảm ơn về duyên may
Được nhớ nàng trong cả nghìn ngày
Con cá dưới sông cần có nước
Vắng nàng, chỉ còn tôi lắt lay

Con chim vỗ cánh bay về đâu
Trái tim tôi leo lét, héo sầu
Nàng đi không nói lời Xuân, Hạ
Thu héo, Đông tàn... hồn tôi đau

Nàng đi, sao nàng quên không nói
Sẽ trở về... lâu mấy tôi chờ
Buồn sao khi tiếng mầm yêu gọi
Thì mảnh hồn "người" đã xác xơ!
 
Tôi sẽ hận tôi mãi, suốt đời
Hận làm nàng đau, nước mắt rơi...
Tim ơi, có đập lần sau cuối
Cũng xin mãi mãi lặng yêu người!


HN, 2005

Thứ Hai, 8 tháng 1, 2018

Mong em không đơn côi

Lạnh dầm dề, trắng phố mưa đông
Buốt căm căm, gió tái tê lòng
Run từng đợt, hai bàn tay cóng
Níu sao ngày nắng, buổi thu trong!

Nghe bên người trắng xóa tuyết, băng
Mấy mươi năm qua chẳng lạnh bằng
Anh xót em... lòng day dứt mãi
Nỗi buồn giờ đã lặng nguôi chăng?    

Phố những ngày rét mướt đìu hiu
Dưới tàng cây, quán nước ven chiều
Lưa thưa khách... mưa buồn gõ nhịp
Tái tê hồn chưa thể ngừng yêu

Đông năm này mong em nhiều hơn
Không đơn côi, giá lạnh, tủi hờn...
Đêm qua, thoáng em về bất chợt...
Vết chưa liền, tim nghẹn từng cơn...

Anh vẫn còn nhớ phố trong anh
Với niềm mơ gom góp, dụm dành...
Thương biết mấy một thời thơ ấy
Nhớ em và một khoảng trời xanh!  

Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

Buồn như sớm nay

Em bảo: hôm rày... đã rêu phong...
Ừ, vậy đành thôi, buông theo dòng...
Lá rụng hết rồi, trong sương mỏng
Còn gì, sao mắt mỏi, lòng mong?

Níu chẳng được, Thu khuất bước rồi
Đường trần treo dốc, buồn chưa trôi
Gió van vỉ, lạnh, trời u ám
Cao, thấp, mờ xa, núi lẫn đồi...

Rằng thôi, sao tủi những cơn mơ
Thoắt đến, rồi đi, chẳng đợi chờ...?
Ngây ngất... Nghẹn ngào khi giã mộng
Ngậm ngùi, ngấn lệ nhỏ vào thơ...

Anh đi xa, trốn những ngày xưa
Gió vẫn còn ngân những âm thừa
Và cả khoảng trời xanh, mây trắng
Cứ hiện về như lúc ta chưa...

Ngỡ với tay là chạm mây bay
Mà cô đơn, núi, quạnh hiu đầy
Đỉnh sầu, ai đã qua, nhìn lại
Có lẽ cũng buồn như sớm nay!

Thứ Hai, 11 tháng 12, 2017

Em không biết đâu

Em đâu nghe chiều nay gió hát
Nhẹ du dương như khúc nhạc tình
Vườn nhà bên hương hoa ngan ngát
Thoảng vào, chuông gió cũng rung rinh
 
Lắng sâu trong chiều nay góc khuất
Lòng anh run đau gió cất lời
Hương hoa thoảng giấc mơ có thật
Chuông chạm vào, buồn, tiếng như rơi

Em đâu thấy chiều chưa tàn nắng
Mảnh trăng non đã bạc giữa trời
Mấy cánh chim rạc rời thấp thoảng
Cuối sông thuyền như lá chơi vơi

Anh trông em... Nắng tàn trong mắt
Nhìn trăng treo, trĩu ngọn tre già
Chim gọi bầy, lòng thêm hiu hắt
Con thuyền nào chở nhớ đi xa
 
Em không qua, gió mềm như lả
Hương hoa thôi nấn ná bên thềm
Nắng giật lùi, giật lùi vội vã
Bỏ lại trời thấp thỏm vào đêm
 
Em đâu hay chiều nay nắng tắt
Nơi phố kia lặng lẽ một người
Một nỗi niềm chứa chan trong mắt
Nhớ em, lòng như có mưa rơi


Thứ Sáu, 8 tháng 12, 2017

Tháng 12 có 31 ngày

Trời lạnh, mưa phùn, gió bay bay
Trên phố người đi áo mỏng, dày
Chút nhớ, quên gì mong manh thế
Tháng 12 rồi rét không hay
 
Thế là cũng sắp một năm trôi
Nhiều việc chưa xong, việc đã rồi
Ngổn ngang, xuôi ngược ngày quên tháng
Nhớ người... lòng chẳng dám... xa xôi
 
Bao nhiêu năm rồi, chậm hay nhanh
Thương, nhớ, buồn, đau duyên chẳng thành
Những tờ lịch rời... như dao cứa
Đã bấy Thu tàn, buồn vẫn xanh
 
Năm này em nhiều chuyện vui không?
Anh nhớ mùa Đông... má em hồng
Mắt nâu trong sáng như ươm nắng
Nhiều chàng theo đuổi... lại về không
 
Anh sẽ thấy vui khi em vui
Hạnh phúc lứa đôi như bao người
Chuyện mình, xin để mình anh giữ
Anh hứa nâng niu, chẳng ngậm ngùi

Bên em dù tuyết có rơi đầy
Anh mong người thay anh nắm tay
Cùng em đi tiếp, chào Xuân mới
Tháng 12 có 31 ngày
 

Thứ Hai, 27 tháng 11, 2017

Phố nhớ mùa Đông

Đường tan tầm, dòng người lấn chen
Bầu trời chiều nhuộm mầu rất quen
Tia nắng thấp vẫn vàng, chưa nhạt
Như vô tình... Sao anh nhớ em?

Cuối năm rồi, nắng, phố hoài Đông
Góc phố còn không những ngóng trông?
Hoa sữa rụng bên đường, khắc khoải
Gió vừa vương một thoáng hương nồng

Ngổn ngang những ngày chồng sang đêm
Nối nhau qua, chẳng kịp yếu mềm
Chỉ nỗi nhớ, một dòng cứ chảy
Một nỗi buồn không thể gọi tên

Cho nhau quên không được. Tình buồn
Mãi miệt mài... cũng chẳng gần hơn
Xa lắc thuở đêm dài, thắp lửa
Chờ nhau..., quên nắng rọi bên vườn

Nắng hanh làm phố nhớ mùa Đông
Em bây giờ nhớ phố nổi không?
Anh chẳng biết, mệt rồi, chẳng biết
Nhớ em mà chẳng dám... Đau lòng!

Mắc kẹt

Những dòng người, xe đan xen nhau
Dường như ai cũng muốn lên đầu
Đoạn đường về chợt thành xa lắc
Mấy ai cùng tôi rớt phía sau
 
Phải chi anh đã... giống chiều nay
Có lẽ đã gặp em một ngày...
Chôn chân kẹt giữa dòng nêm chật
Khói xe làm cho mắt thêm cay

Phố lên đèn, lấp lánh sắc mầu
Hồn anh như cỏ héo từ lâu
Những nhớ thương chất chồng năm tháng
Muốn cháy lên như thuở ban đầu
 
Em biết, anh tha hương cũng nhiều
Có buồn vui, tơi tả, liêu xiêu
Có khi mệt lả, lòng tê dại
Đau đáu hồn quê, vạt nắng chiều
 
Anh thương góc phố, nhớ hàng cây
Bốn mùa đắp đổi trên đất này
Cùng cha mẹ, anh em, bầu bạn
Chia ngọt, sẻ bùi lẫn đắng cay

Sao anh không hỏi em về không?
Như lưỡi câu găm mắc trong lòng
Câu hỏi xưa đến giờ vẫn buốt
Chỉ vì... xa - cách quá mênh mông
 
Sao anh không chờ đợi em thêm?
Những con chữ sau ngón tay mềm
Cứ hiện ra... nỗi lòng khôn tả
Anh và anh đối mặt hằng đêm
 
Bên em giờ ngày mới đã sang
Mùa Thu đang rực sắc đỏ, vàng
Em có biết một người trong phố
Thương em mà lòng đã tan hoang!