StatCounter

Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2016

Quên nỗi nhớ một người... khó thế

Chiều tàn, nắng vụn vỡ từ lâu
Gió vẫn miên man một điệu sầu
Thoáng nhớ... như mọi lần vẫn thế
Khẽ cồn cào... lặng lẽ... chìm sâu

Đêm mỏng tang như giấy lật trang
Lẻ loi nghiêng dưới ánh đèn vàng
Cây phượng vỹ một mình đón sáng
Thắp lưng trời những đốm lửa loang

Rằng thôi quên, sao chẳng đành quên
Tháng Năm, trời xanh trong..., nhói lên
Quên nỗi nhớ một người... khó thế
Càng xa thêm, càng vẻ thêm bền

Chắc em giờ quên..., đã tháng Năm...
Phố và anh phấp phỏng trông thầm
Như một sớm nồng nàn, em đến
Ngỡ mơ... mà thoắt đã bao năm

Em ở đâu, biết có bình yên
Phố đầy hoa, sóng mộng nâng thuyền
Anh đi giữa đất trời quen, lạ
Nhớ em, hình như vẫn y nguyên

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2016

Lòng lạc rừng khuya

"Bên anh đã mấy giờ khuya rồi?"...
Chẳng còn nghe tiếng thời gian trôi
Thành phố im lìm, đêm vắng lặng
Chỉ còn mình anh... nỗi bồi hồi...
 
Chớp mắt, muôn trùng xa, cách xa
Lời nào... như giấc mới đêm qua
Đêm nay như thấy dài vô tận
Anh đọc thư em, mắt muốn nhòa...
 
Tại sao, tại sao và... tại sao?
Ngỡ đã quen em tự kiếp nào
Thân thương, quyến luyến, vui, hạnh phúc
Sao đến bây giờ... như chiêm bao
 
Sao em im lặng chịu... một mình
Để anh mòn mỏi trong lặng thinh
Để anh tàn úa lòng vô vọng...
Nay để hai ta khóc chuyện mình 
 
Người ta thường nói đến khổ đau
Tình nghĩa nhạt phai hay đổi màu...
Em ơi, buồn chẳng là sương khói
Khi vẫn yêu mà ta mất nhau
 
Đêm nay, anh thức đọc thư em
Từ buổi ban sơ mình mới quen...
Nhớ em tha thiết... Buồn da diết
Lòng lạc rừng khuya chẳng ánh đèn!

Thứ Tư, 4 tháng 5, 2016

Ban mai tháng Năm

Gió đuổi nhau trên những phố dài
Hàng cây xanh đón nắng ban mai
Có mỏng mây trầm, sương hiu hắt
Trong mắt ai thầm thương nhớ ai?
 
Phố chớm ửng hồng bên tháng Năm
Như em thuở ấy mới qua rằm
Anh tiếc con đường như cõi mộng
Mơ một lần vui đón em thăm
 
Hàng điệp còn chưa trổ hoa vàng
Sấu già lá đổ tựa Thu sang
Phượng vĩ mơ màng chưa thắp lửa
Ai người khơi sắc tím bằng lăng?
 
Anh nghe xao xác gió Tây hồ
Lấp lánh muôn trùng trên sóng xô
Đàn bồ câu trắng bay vờn nắng
Một thoáng, tim như muốn vỡ bờ!

Phố đã bao lần đón tháng Năm
Mênh mang trong nỗi nhớ âm thầm
Ban mai cứ bừng lên rạng rỡ
Sao mắt như mờ, như xa xăm...

Thứ Bảy, 9 tháng 4, 2016

Một sớm mù sương

Sớm nay, cả đất trời ẩm ướt
Sương hóa mùa, mù hóa mưa rơi
Con mèo biếng, nằm dài thườn thượt
Mặc ngoài hiên cây cối đâm chồi
 
Sương trĩu cành, tròn xoe như ngọc
Soi vào, hồn thiếu, đủ, đầy, vơi
Qua đã nhiều lầm than... không khóc
Lệ trời thôi, sao luống ngậm ngùi
 
Giấc mơ mềm như cơn gió thoảng
Đến rồi đi... khung phố mây trầm
Dáng em về trong tôi, lãng đãng
Phím tơ sầu... bản lảng thanh âm
 
Phố nhà cao, khoảng trời vỏn vẹn
Núi đồi xa, ký ức muôn trùng
Rơi tí tách giọt đằng cửa trước
Nhớ em, trầm, thành tiếng tim rung

Thứ Tư, 16 tháng 3, 2016

Bạc lòng

Sớm nặng sương mù, phố mưa sa
Gió lên, trưa phố trắng la đà
Nắng lơ mơ, nắng còn mê ngủ
Trời mới chỉ vừa sang tháng Ba

Lâu rồi, chẳng có rét nàng Bân
Có lẽ tích xưa đã nhạt dần
Em à, lối mà anh đã hẹn
Cỏ mòn, đau... dấu vạn bàn chân

Trong làn sương quẩn tựa khói bay
Sao thương, sao nhớ đến đọa đày
Xuân mới sang và hoa mới nở
Hồn thì u uẩn, mắt thì cay

Bên em, Xuân mới đến vui không
Gió có đưa hương, nắng có hồng
Anh muốn em vùi quên lối cũ
Nơi kẻ bạc lòng hứa, đã không...

                               HN, 16-3-2005 
         (từ những bài thơ không gửi)

Thứ Tư, 9 tháng 3, 2016

Mưa phùn tháng Ba

Âm u mãi, ngày dài thườn thượt
Mưa bụi mờ trắng phố tháng Ba
Lá như mắt ướt, trời ẩm ướt
Nhớ nhau mà Xuân vội, đường xa
 
Mưa cứ nhắc một mùa Xuân lạnh
Con phố dài như nỗi đơn côi
Nỗi nhớ ai cho hồn chắp cánh
Dòng thơ xưa... giờ đã xa vời
 
Lũ sẻ chưa về, hàng dây trống
Bỏ khung trời, khuông nhạc bơ vơ
Anh qua phố, lạc loài hư mộng
Phố không em, buồn đến không ngờ
 
Đã bao giờ - với em - phố cũ
Để một lần tiềm thức về thăm?
Giấc mơ xưa vẫn còn nguyên nụ
Long lanh buồn mưa bụi hàng năm

Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2016

Em có bao giờ...?

 
Ẩm ướt bao ngày, mù hóa mưa
Bên hồ quạnh vắng, khách lưa thưa
Trời như đôi mắt buồn hoang lặng
Sao mảnh hồn không khoảng trống thừa
 
Anh thức nhớ em, ngủ mơ em
Không gian tràn ngập nỗi thân quen
Làm sao có thể vơi thương nhớ
Anh sợ một mình anh với đêm!
 
Nhói lòng trong mỗi tiếng tim rung
Muốn nghĩ rằng em vẫn luôn cùng...
Anh ráng từng ngày..., bao năm cũ
Em, có bao giờ... giống anh không?
 
Sáng, trời như sắp có mưa giông
Trên lá, sương đêm nhỏ thành dòng
Đâu hay phố chợt bừng lên nắng
Em còn đem nỗi nhớ ra hong?