Có còn ai thức với đêm nay
Phố đã ngủ im dưới sương dày
Ngại giấc mơ buồn không mầu sắc
Viết dở đôi dòng, mắt đã cay
Những muốn hòa tan giữa sóng đời
Sao lòng cứ vậy, chẳng hề nguôi
Mùa thu đang cạn, mùa hoa sữa
Gió thoảng hương đưa, phố nhớ người
Ngại giấc mơ buồn, ... đợi sớm mai
Ngày nao đêm đã tựa sông dài
Thuyền mơ tôi đón người... Nay lạ
Đêm này - đêm khác, chẳng còn ai
Người hỡi hay chăng đêm, mỗi đêm
Nhớ em, mong mơ một giấc mềm
Tình đã xa vời... hương còn đọng
Ngại giấc mơ buồn, ... nên nhớ thêm
StatCounter
Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014
Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014
Chiều thứ 7
Cánh gió chiều nồng thơm man mác
Ngõ phố lao xao thứ bẩy... dài
Nhớ những ngày mưa chưa nặng hạt
Thể nào cũng mộng... tóc em bay
Gió có đủ dài về bên ấy
Gửi chút hương mùa thu tới em
Mênh mang ráng đỏ hoàng hôn nhuộm
Hồn sạn chai kia bỗng yếu mềm
Không em, ngỡ mùa sang lủi thủi
Lặng im rồi, đâu nữa mà reo
Lời ru nào cho lòng thêm rối
Buồn lơ ngơ, buồn kín cả chiều
Chỉ tại hoàng lan thơm lối cũ
Những lối phố dành lúc em sang
Làm anh thổn thức mà say mộng
Quên mất mùa yêu đã sớm tàn!
Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014
Một mùa thu khác
Có chút hanh hao chiều gió về
Hàng cây xa nhuộm nắng vàng hoe
Ai mang Thu rải trên triền nhớ
Sương khói từ đâu mà mắt nhòe
Có giấc chiêm bao mờ phai dần
Chiều buông nặng trĩu tiếng chuông ngân
Bài thơ năm cũ chưa người gửi
Gió chẳng mang đi, buồn mấy phần
Đâu mộng đón người khi Thu sang
Lũ sẻ ngẩn ngơ nhặt nắng tàn
Chẳng biết nghẹn ngào hay vụn vỡ
Cõi lòng một thoáng đã tan hoang
Đâu lối Thu đi, để nhịn nhường
Khi lá lìa cành khỏi vấn vương
Người trong thơ cũng không buồn nữa
Niềm đau tôi cũng nẻo vô thường
Hàng cây xa nhuộm nắng vàng hoe
Ai mang Thu rải trên triền nhớ
Sương khói từ đâu mà mắt nhòe
Có giấc chiêm bao mờ phai dần
Chiều buông nặng trĩu tiếng chuông ngân
Bài thơ năm cũ chưa người gửi
Gió chẳng mang đi, buồn mấy phần
Đâu mộng đón người khi Thu sang
Lũ sẻ ngẩn ngơ nhặt nắng tàn
Chẳng biết nghẹn ngào hay vụn vỡ
Cõi lòng một thoáng đã tan hoang
Đâu lối Thu đi, để nhịn nhường
Khi lá lìa cành khỏi vấn vương
Người trong thơ cũng không buồn nữa
Niềm đau tôi cũng nẻo vô thường
Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014
Phải chi...
Mới chớm thu, lạnh từng đêm ngỏ
Thênh thang cô đơn, vọng tiếng tàu
Ta tiễn ta về trong cõi tạm
Dằng dặc hành trình nỗi nhớ nhau
Tháng ngày có chi mà vội vã
Bỏ chuyện chúng mình hóa xa xưa
Nỗi buồn như cũng thành xa lạ
Một đốm vàng thôi bỗng cũng thừa
Phải chi về được mùa thu ấy
Nhặt nắng chiều rơi, giữ để dành
Để khi em vắng, từng đêm lạnh
Anh còn một chút ấm mong manh
Phải chi hoài vọng còn xanh mãi
Ngày với đêm như chẳng có bờ
Còn được thả hồn xuôi cơn mộng
Sóng vỗ mạn buồn cũng hóa thơ
Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014
Mây trắng
Có đôi khi chẳng rõ từ đâu
Thoáng chút phôi pha, gợn nét sầu
Phố như ngừng lại, nghe hơi thở
Từng nhịp dội về... những tiếng sâu
Có thoáng hư vô qua buổi chiều
Hàng cây nhớ gió, ngõ quạnh hiu
Thuyền mây ai thả khung trời cũ
Mong ước xưa, chừng mang dấu rêu
Em muốn anh quên... cho từng ngày
Vơi bớt hận mình, vợi quắt quay...
Tưởng trơ như đá, như tàn lụi
Chiều nay, buồn cháy, thấy mây bay
Chơi vơi như áng mây, chơi vơi
Càng nhớ, càng mong, càng xa vời
Biển không còn sóng, như hồ lặng
Giữa đời, anh nhớ em... Đơn côi
Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014
Hai nửa trời chiều
Chiều vô tình như gió, như mưa
Chợt buồn, vui như trái cuối mùa
Bên thềm phố, xoay tròn lá rụng
Ai vô tình qua lối ta xưa
Ngày đã chia phần nắng, phần mưa
Hoa cũng rơi rồi, hoa tím xưa
Chưa thôi, những cánh chim màu trắng
Bay giữa chiều hoang... Buồn đến... thừa
----------------------------------------
Sương quàng khăn cho núi, cho đồi
Để chiều hoang, thân khách lẻ loi
Lạ lẫm cả mùa buồn mới chớm
Bình yên không mang dấu chân người
Sương nhạt chiều nay thoảng heo may
Ngỡ như thu đã bén bên này
Ai về bên đó, cho tôi mượn
Chút hồn thơ ấy gió đương lay
Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014
Nhớ em
Buông chèo, mây trắng đứng giăng câu
Gió lặng hàng cây chụm mái đầu
Xanh thẳm khoảng trời như ký ức
Soi niềm day dứt mắt ai sâu
Trông cơn mơ dường như rất gần
Mơ em chưa buồn như có lần...
Nghiêng nghiêng nắng, ngưng trôi chiều đợi
Phố mơ thầm, mơ bóng giai nhân
Đưa em về lối sắp Thu sang
Sợ tan mơ, mộng cũng khẽ khàng
Mơ mắt biếc, nụ cười em tỏa
Nắng say chiều, chiều hóa mênh mang...
Sông mềm dần, mùa nước đang lơi
Mơ nồng nàn, mơ đến ngàn khơi
Sương chiều nhẹ, dịu dàng hương phố
Càng thương em, thương muốn cạn lời
Mong manh Thu, phiến lá đã gầy
Nghe niềm thương nhớ thoảng heo may
Hồn bơ vơ, gió thôi lay mộng
Vài đốm lưa thưa nắng cuối ngày
Giấc mơ xanh, xanh màu da trời
Sông mệt nhoài, chở chẳng ra khơi
Đôi cánh chim chiều bay khắc khoải
Mắt nhìn theo... người có hay người
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)