Có giấc mơ nào đã xa rồi
Chiều thu lành lạnh, nhiều lá rơi
thèm khúc nhạc buồn khi tàn nắng
đời vắng... như quên hẳn tiếng cười
Có lẽ từ nay xin giấu im
nỗi buồn câm nín ở trong tim
đôi khi thổn thức, khi gào thét
khi cháy bùng lên thiêu bóng đêm
Ai bán, tôi xin mua lãng quên
nỗi buồn gọi mãi chẳng nên tên
lâu lâu thiếp ngủ trong tiềm thức
mơ cõi tình yêu... cười rất hiền
Xin những niềm đau như thoáng xa
để dấu yêu xưa mãi ngọc ngà
khi nắng vơi đi, khi mùa cạn
đường trần tôi vẫn muốn em qua
Em nghe gì chiều gió hụt hơi
tiếng yêu thương buông lơi, khép lời
anh khan tiếng nồng nàn ru mãi
biết ngày nào thắp lại tinh khôi?
StatCounter
Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012
Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012
Đêm nay, anh nhớ em
Heo may lại về, Thu chớm thôi
Nỗi nhớ em chín, sắp rụng rồi
Đêm sương trắng che mờ phố nhỏ
Mai nắng đầy để nhớ hong phơi
Anh đi dọc buổi chiều hôm nay
Nhớ em như làn mây trắng bay
Ký ức như giấy chưa ráo mực
Dòng thơ bứt rứt đã bao ngày
Rất khó tìm về nơi bến xưa
Run rẩy mắt nhìn như thoáng mưa
Thương em, là nốt buồn thinh lặng
Rơi giữa trời thu, hạt nắng vừa...
Em hỡi, đi trên những lối trần
Xin mơ còn hé nụ mùa xuân
Đêm nay, da diết ru tình lặng
Mộng thấy ngoài kia trời sáng dần
Nỗi nhớ em chín, sắp rụng rồi
Đêm sương trắng che mờ phố nhỏ
Mai nắng đầy để nhớ hong phơi
Anh đi dọc buổi chiều hôm nay
Nhớ em như làn mây trắng bay
Ký ức như giấy chưa ráo mực
Dòng thơ bứt rứt đã bao ngày
Rất khó tìm về nơi bến xưa
Run rẩy mắt nhìn như thoáng mưa
Thương em, là nốt buồn thinh lặng
Rơi giữa trời thu, hạt nắng vừa...
Em hỡi, đi trên những lối trần
Xin mơ còn hé nụ mùa xuân
Đêm nay, da diết ru tình lặng
Mộng thấy ngoài kia trời sáng dần
Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012
Bài thơ không gửi
Bài thơ tôi viết tặng người
Mượn hương hoa sữa, mượn trời mùa Thu
Mượn nôn nao tiếng chim gù
Mượn thương nhớ bữa hình như em buồn
Bài thơ viết giữa cô đơn
Một chiều nắng nhạt, gió hờn bỏ đi
Xa xa mấy tảng mây chì
Nhìn như trách hỏi: viết gì cho em?
Bài thơ tôi viết giữa đêm
Không gian lặng ngắt, vần thêm khó tìm
Hay thôi, cứ thế lặng im
Kệ cho mấy đợt trong tim sóng gào
Viết cho em giữa lao xao
Phố vừa thức dậy bước vào ngày xanh
Có bao nhiêu giấc mơ lành
Xin gom tất cả để dành cho em
Nhớ bao đêm ấy chong đèn
Đợi em... chợt thấy nắng lên... Nắng buồn
Em cô đơn, tôi cô đơn
Ngược đêm, ngày đến mỏi mòn... Đắng môi
Có chi bổi hổi bồi hồi
Tựa như... sao cứ đứng ngồi chẳng yên
Dung nhan xinh, dáng em hiền
Mà sao khổ sở, muốn điên anh rồi
Chắc gì em nhớ tới tôi
Đến rồi đi, chỉ vài lời xã giao
Bữa hôm có ngọn gió nào
Lời em không tiếng, ngọt ngào, ấm êm
Từ hoang tàn, lửa em nhen
Từ trơ cằn, một niềm tin trỗi mầm
Hồn tôi phờ phạc, lặng câm
Từ em, róc rách suối ngầm đã reo
Mặc cho ai nói bọt bèo
Mây bay... sao gửi hạt gieo lưng trời
Thuyền nan đòi muốn xa khơi...
Con tim cứ hát những lời nhớ em
Bài thơ viết mượn thân quen
Với bao xa lạ nhớ tên một người
Muốn gửi mà chẳng có nơi
Thì thôi mượn gió xa xôi cũng đành
Bài thơ có phải màu xanh
Bao năm chắc cũng sẽ thành khói mây
Phải chi em ở đâu đây
Quanh co, chắc cũng có ngày gặp nhau
Thơ gì viết đẩu đầu đâu
Có khi em đọc, lầu bầu mắng cho
Em như giấy mỏng thơm tho
Chắc không nỡ để tơ vò anh nhe
Hay hôm nào đọc em nghe
Người dưng viết đấy, anh thề, tin không
Ôi chao, cái sự lòng vòng
Khó như tát cạn bể Đông chẳng bằng!
Em ơi, có biết cho chăng?
HN, 200...
Mượn hương hoa sữa, mượn trời mùa Thu
Mượn nôn nao tiếng chim gù
Mượn thương nhớ bữa hình như em buồn
Bài thơ viết giữa cô đơn
Một chiều nắng nhạt, gió hờn bỏ đi
Xa xa mấy tảng mây chì
Nhìn như trách hỏi: viết gì cho em?
Bài thơ tôi viết giữa đêm
Không gian lặng ngắt, vần thêm khó tìm
Hay thôi, cứ thế lặng im
Kệ cho mấy đợt trong tim sóng gào
Viết cho em giữa lao xao
Phố vừa thức dậy bước vào ngày xanh
Có bao nhiêu giấc mơ lành
Xin gom tất cả để dành cho em
Nhớ bao đêm ấy chong đèn
Đợi em... chợt thấy nắng lên... Nắng buồn
Em cô đơn, tôi cô đơn
Ngược đêm, ngày đến mỏi mòn... Đắng môi
Có chi bổi hổi bồi hồi
Tựa như... sao cứ đứng ngồi chẳng yên
Dung nhan xinh, dáng em hiền
Mà sao khổ sở, muốn điên anh rồi
Chắc gì em nhớ tới tôi
Đến rồi đi, chỉ vài lời xã giao
Bữa hôm có ngọn gió nào
Lời em không tiếng, ngọt ngào, ấm êm
Từ hoang tàn, lửa em nhen
Từ trơ cằn, một niềm tin trỗi mầm
Hồn tôi phờ phạc, lặng câm
Từ em, róc rách suối ngầm đã reo
Mặc cho ai nói bọt bèo
Mây bay... sao gửi hạt gieo lưng trời
Thuyền nan đòi muốn xa khơi...
Con tim cứ hát những lời nhớ em
Bài thơ viết mượn thân quen
Với bao xa lạ nhớ tên một người
Muốn gửi mà chẳng có nơi
Thì thôi mượn gió xa xôi cũng đành
Bài thơ có phải màu xanh
Bao năm chắc cũng sẽ thành khói mây
Phải chi em ở đâu đây
Quanh co, chắc cũng có ngày gặp nhau
Thơ gì viết đẩu đầu đâu
Có khi em đọc, lầu bầu mắng cho
Em như giấy mỏng thơm tho
Chắc không nỡ để tơ vò anh nhe
Hay hôm nào đọc em nghe
Người dưng viết đấy, anh thề, tin không
Ôi chao, cái sự lòng vòng
Khó như tát cạn bể Đông chẳng bằng!
Em ơi, có biết cho chăng?
HN, 200...
Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012
Tình lặng
Từ buổi quen em,
rồi nhớ em
ngày tháng
anh dường như cũng quên
Chiều nay
lặng lẽ,
bên dòng phố
môi mặn,
lòng anh chợt sũng mềm
Mưa rơi như thác,
như gào thét,
như xé tan tành
bao cõi êm
Tình trao em mãi,
em nào biết
Sao
ngỡ vô tình
mưa khóc tên...
Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012
Khát vọng
Xin đừng bao giờ đến ngày cuối cùng,
đừng làm ngắt từng nhịp tim rung,
cho anh mơ, mơ cùng em, mãi mãi
dù biển trời xa cách, dễ đâu chung
Xin luôn còn khao khát ngóng ngày mai,
quên cách ngăn, kiếp số đã an bài,
con tim ấm, mộng về, ta gần lại
dù Đông kề, Thu đã chớm tàn phai
Xin em cười cho sáng mỗi ban mai
anh thức dậy, biết tình yêu còn đợi
và những khi kiệt cùng, hay lúc lòng tăm tối
anh còn em, hiền dịu níu bàn tay
Xin đừng dừng, dù mai đó, nay đây
mình còn giữ những ngày chưa khi gặp,
như đêm nay, ấm mềm như chăn đắp
kỷ niệm dịu dàng vỗ nhẹ giấc tình say
Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012
Một ngày nào đó
Rồi một ngày ta cố quên nhau
Dấu yêu xưa, tháng năm không màu
Khung trời cũ nặng hờn mây thấp
Đêm vô cùng, ran rát mưa mau...
Rồi một ngày ta đi về đâu?
Lối hôm nao, đâu nữa cây cầu?
Trong khoảnh khắc, trọn đời, mãi mãi
Từng mạch buồn nhấm nháp tim đau!
Rồi một ngày, như mọi ngày qua
Ta dửng dưng, nhợt nhạt tới già
Tội cho ngọn lửa nào nhen mãi
Bao đông rồi âm ỉ, xót xa...
Rồi một ngày, mặt đất đầy hoa
Trên cao xanh, muôn ánh chói lòa
Không ta nữa, lặng thầm vĩnh viễn
Một mối tình xa vẫn hoài xa...
Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012
Nuối tiếc
Mình nhớ nhau, buồn khô tiếng nấc...
Anh đọc bao lần, bấy xót xa
Sầu ơi, sầu có bao cung bậc
Ngần ấy ăn năn tận đến già
Những ngày xưa cũ, chừ xa quá
Biết đến kiếp nào hết luyến thương
Thu vừa đương chớm, nghe tàn tạ
Đã gọi ran tên nẻo cuối đường
Đôi khi nhòe mắt tìm muôn hướng
Lạc lõng, chiều phai, chẳng lối về
Dòng sông đợi gió, đò sang muộn
Lặng giữa hai bờ, loang bóng mê
Chiều nay, vạn lá chừng ươm lệ
Lối ấy, hai hàng trông dáng em
Lòng anh buồn thắt, hồn như thể
Chờ gió về lay để ướt mèm...
Anh đọc bao lần, bấy xót xa
Sầu ơi, sầu có bao cung bậc
Ngần ấy ăn năn tận đến già
Những ngày xưa cũ, chừ xa quá
Biết đến kiếp nào hết luyến thương
Thu vừa đương chớm, nghe tàn tạ
Đã gọi ran tên nẻo cuối đường
Đôi khi nhòe mắt tìm muôn hướng
Lạc lõng, chiều phai, chẳng lối về
Dòng sông đợi gió, đò sang muộn
Lặng giữa hai bờ, loang bóng mê
Chiều nay, vạn lá chừng ươm lệ
Lối ấy, hai hàng trông dáng em
Lòng anh buồn thắt, hồn như thể
Chờ gió về lay để ướt mèm...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)