Miên man, đêm vắng, gió không lơi
Hàng phố chìm trong giấc điệp rồi
Lá lao xao mãi, không đầu, cuối
Chuyện những con tàu chẳng ra khơi...
Có nỗi buồn xanh, chẳng lụi tàn
Vẫn còn lấp lánh với thời gian
Là khi dang dở, tình không chết
Dù trái tim yêu lệ muốn tràn
Anh vẫn thương thầm qua tháng năm
Mặc vườn khuya kể mối tình câm
Trông gió khuya về, bao đêm trắng
Được ngỡ như là em ghé thăm
Như em, như anh, giống vạn đời
Gặp, rồi thương nhớ... buổi đôi mươi
Đến khi bạc tóc còn lưu luyến
Khoảnh khắc tim ta chạm mắt người
Muốn khóc khi mơ lại ngày đầu
Em như nắng ấm xua đêm thâu
Bên em, bao sắc đời yêu thế
Anh nhớ trời xanh trong mắt nâu!