StatCounter

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2019

Sợ... đêm

Từ lâu, anh sợ... những canh thâu
Vì giấc ngủ tô chẳng xanh mầu
Trằn trọc, âm thầm... trong đêm vắng
Mỏi mắt đen nằm mơ mắt nâu
 
Những đêm, phố lặng dưới trăng khuya
Thèm sao một ngọn gió... bên kia
Gió quên đường gió, hồn đeo nặng
Cảm giác... tim như bị núi đè
 
Nhiều đêm... trời phố ngập tràn mây
Thảng thốt, tầng không vạc kêu bầy
Tối đen, gom hết vào ly cạn
Mà bóng đêm dài... uống chẳng say
 
Có đêm... chớp giật, sấm vang trời
Lòng như ràn rạt tiếng mưa rơi
Muốn lẩn trong làn roi nước ấy
Giấu mắt nhòa trong... nỗi nhớ người
 
Có đêm... trời lộng, gió lao xao
Vườn khuya thao thức, chuyện rì rào
Chỉ dám gọi thầm tên ai khẽ
Sợ cỏ cây ngoài kia giễu rao
 
Thiếp đi... hạnh phúc, giấc mơ người
Tỉnh rồi... lặng lẽ... mặn trên môi
Lặng lẽ dâng tràn..  rơi, chới với
Chỉ bóng đêm trôi... chẳng phải đời!
 
Cho nên anh thấy... sợ bóng đêm
Vì đêm... chứa vạn nỗi không tên
Nhưng đôi khi... muốn cùng đêm giấu
Một tiếng than thầm: anh nhớ em!