Nàng xinh tươi như một nụ hồng
Sáng trong như nắng dịu đầu Đông
Đã bao ong bướm vờn bay lượn
Nàng chẳng kiêu sa, chẳng bận lòng
Tôi nhớ lắm, cái lần hôm ấy
Nàng viết về cô gái gánh hoa
Đường bụi, người đông, chiều thứ 7
Chẳng ai mua... giấu ánh mắt nhòa...
Những dòng viết của nàng như khóc
Xót thương cơ cực một người xa
Tôi cũng có một thời khó nhọc
Không dưng... hai mắt cũng như là...
Ơi cô gánh hoa giữa phố đông
Tôi đội ơn cô có được không
Nhờ cô, tôi gặp người trong mộng
Xin để cho tôi một gánh hồng
Ngại ngùng, dè dặt lúc quen nhau
Chẳng ai chịu trước, chỉ chờ sau
Chuyện về mưa, nắng... ai cũng biết
Thương quá ngu ngơ buổi ban đầu
Thêm bao lần nữa, ngu ngơ nữa
Rặt chuyện không đuôi, chẳng có đầu
Phập phồng, tim tôi ai thắp lửa
Tạ từ, lưu luyến cháy thật lâu
Nàng kể cho tôi về ước mơ
Về khao khát sống, về văn thơ
Về yêu, về ghét, về thương nhớ...
Nàng có đâu hay một gã khờ...
Tôi nhớ giòn tan tiếng nàng cười
Tôi thấy cuộc đời sao đẹp tươi
Cả khi khúc khích cười tôi vậy...
Tôi biết từ nay tôi giống "người"
Bốn năm... tôi gặp nàng bao lần?
Ai đếm đâu mà phải phân vân
Tôi ơi, rũ bụi trần gian cũ
Tôi muốn được yêu nàng, trong ngần!
Tôi thầm cảm ơn về duyên may
Được nhớ nàng trong cả nghìn ngày
Con cá dưới sông cần có nước
Vắng nàng, chỉ còn tôi lắt lay
Con chim vỗ cánh bay về đâu
Trái tim tôi leo lét, héo sầu
Nàng đi không nói lời Xuân, Hạ
Thu héo, Đông tàn... hồn tôi đau
Nàng đi, sao nàng quên không nói
Sẽ trở về... lâu mấy tôi chờ
Buồn sao khi tiếng mầm yêu gọi
Thì mảnh hồn "người" đã xác xơ!
Tôi sẽ hận tôi mãi, suốt đời
Hận làm nàng đau, nước mắt rơi...
Tim ơi, có đập lần sau cuối
Cũng xin mãi mãi lặng yêu người!
HN, 2005