StatCounter

Thứ Hai, 27 tháng 11, 2017

Phố nhớ mùa Đông

Đường tan tầm, dòng người lấn chen
Bầu trời chiều nhuộm mầu rất quen
Tia nắng thấp vẫn vàng, chưa nhạt
Như vô tình... Sao anh nhớ em?

Cuối năm rồi, nắng, phố hoài Đông
Góc phố còn không những ngóng trông?
Hoa sữa rụng bên đường, khắc khoải
Gió vừa vương một thoáng hương nồng

Ngổn ngang những ngày chồng sang đêm
Nối nhau qua, chẳng kịp yếu mềm
Chỉ nỗi nhớ, một dòng cứ chảy
Một nỗi buồn không thể gọi tên

Cho nhau quên không được. Tình buồn
Mãi miệt mài... cũng chẳng gần hơn
Xa lắc thuở đêm dài, thắp lửa
Chờ nhau..., quên nắng rọi bên vườn

Nắng hanh làm phố nhớ mùa Đông
Em bây giờ nhớ phố nổi không?
Anh chẳng biết, mệt rồi, chẳng biết
Nhớ em mà chẳng dám... Đau lòng!

Mắc kẹt

Những dòng người, xe đan xen nhau
Dường như ai cũng muốn lên đầu
Đoạn đường về chợt thành xa lắc
Mấy ai cùng tôi rớt phía sau
 
Phải chi anh đã... giống chiều nay
Có lẽ đã gặp em một ngày...
Chôn chân kẹt giữa dòng nêm chật
Khói xe làm cho mắt thêm cay

Phố lên đèn, lấp lánh sắc mầu
Hồn anh như cỏ héo từ lâu
Những nhớ thương chất chồng năm tháng
Muốn cháy lên như thuở ban đầu
 
Em biết, anh tha hương cũng nhiều
Có buồn vui, tơi tả, liêu xiêu
Có khi mệt lả, lòng tê dại
Đau đáu hồn quê, vạt nắng chiều
 
Anh thương góc phố, nhớ hàng cây
Bốn mùa đắp đổi trên đất này
Cùng cha mẹ, anh em, bầu bạn
Chia ngọt, sẻ bùi lẫn đắng cay

Sao anh không hỏi em về không?
Như lưỡi câu găm mắc trong lòng
Câu hỏi xưa đến giờ vẫn buốt
Chỉ vì... xa - cách quá mênh mông
 
Sao anh không chờ đợi em thêm?
Những con chữ sau ngón tay mềm
Cứ hiện ra... nỗi lòng khôn tả
Anh và anh đối mặt hằng đêm
 
Bên em giờ ngày mới đã sang
Mùa Thu đang rực sắc đỏ, vàng
Em có biết một người trong phố
Thương em mà lòng đã tan hoang!