Đường tan tầm, dòng người lấn chen
Bầu trời chiều nhuộm mầu rất quen
Tia nắng thấp vẫn vàng, chưa nhạt
Bầu trời chiều nhuộm mầu rất quen
Tia nắng thấp vẫn vàng, chưa nhạt
Như vô tình... Sao anh nhớ em?
Cuối năm rồi, nắng, phố hoài Đông
Góc phố còn không những ngóng trông?
Hoa sữa rụng bên đường, khắc khoải
Gió vừa vương một thoáng hương nồng
Ngổn ngang những ngày chồng sang đêm
Nối nhau qua, chẳng kịp yếu mềm
Chỉ nỗi nhớ, một dòng cứ chảy
Một nỗi buồn không thể gọi tên
Cho nhau quên không được. Tình buồn
Mãi miệt mài... cũng chẳng gần hơn
Xa lắc thuở đêm dài, thắp lửa
Chờ nhau..., quên nắng rọi bên vườn
Cuối năm rồi, nắng, phố hoài Đông
Góc phố còn không những ngóng trông?
Hoa sữa rụng bên đường, khắc khoải
Gió vừa vương một thoáng hương nồng
Ngổn ngang những ngày chồng sang đêm
Nối nhau qua, chẳng kịp yếu mềm
Chỉ nỗi nhớ, một dòng cứ chảy
Một nỗi buồn không thể gọi tên
Cho nhau quên không được. Tình buồn
Mãi miệt mài... cũng chẳng gần hơn
Xa lắc thuở đêm dài, thắp lửa
Chờ nhau..., quên nắng rọi bên vườn
Nắng hanh làm phố nhớ mùa Đông
Em bây giờ nhớ phố nổi không?
Anh chẳng biết, mệt rồi, chẳng biết
Nhớ em mà chẳng dám... Đau lòng!