Em ghé bên hàng hoa mùa Hạ
Như thể nàng tiên ghé xuống trần
Con phố đông người, quên hối hả
Anh cũng vô tình lạc bước chân
Gió trộm hương mềm trên sen trắng
Lén thả lên em, mái tóc bồng
Anh giấu mắt khờ như say nắng
Lặng trổ trong lòng một ước mong...
Em đi... Man mác hương vương mãi
Gió ở trong mơ cũng thoảng vào
Ngỡ ngàng, tay áp lên ngực phải
Như cả bên này, tim nữa sao!
Lén thả lên em, mái tóc bồng
Anh giấu mắt khờ như say nắng
Lặng trổ trong lòng một ước mong...
Em đi... Man mác hương vương mãi
Gió ở trong mơ cũng thoảng vào
Ngỡ ngàng, tay áp lên ngực phải
Như cả bên này, tim nữa sao!
Hạ cuốn theo nàng, nên cháy vội
Tỉnh giấc thì Thu đã chín vàng
Ai biết nỗi lòng ai chấp chới
Mong nàng tiên ấy lại bay sang
Hạ đã mấy lần về trên phố
Có kẻ lang thang, dõi mắt tìm
Cũng ghé thăm hàng hoa sen nọ
Để cất Đông vào trong trái tim
Lỡ bóng hình em là bông lửa
Anh chắc thành than đến triệu lần
Trái tim anh lâu đâu đóng cửa
Đã biết đau thầm..., đau trối trân
Anh chẳng còn hay: quên hay nhớ
Hay thế gian này, cõi hư không
Chẳng biết bao lần như ngưng thở
Khi gió mùa sen thoảng phố nồng
Anh chắc thành than đến triệu lần
Trái tim anh lâu đâu đóng cửa
Đã biết đau thầm..., đau trối trân
Anh chẳng còn hay: quên hay nhớ
Hay thế gian này, cõi hư không
Chẳng biết bao lần như ngưng thở
Khi gió mùa sen thoảng phố nồng