Em có bao giờ như anh không?
Đêm qua, anh gặp giấc mơ hồng
Thấy em, vai áo mầu như nắng
Trở về, trên phố, lúc vào Đông
Em chẳng giận anh, vẫn mỉm cười
Gió mùa heo hút, lá vàng rơi
Phố nhàn nhạt màu, trời xam xám
Em bảo, sao Đông giống một người...
Thì ra, em vẫn ghét... như anh
Viết toàn mưa với nắng... loanh quanh
Ôi, thuở tình ta còn thơ bấy
Nhớ em, nhưng nói chẳng sao đành
Ờ, cái "người nao" thương "người ta"
Thấy em, vai áo mầu như nắng
Trở về, trên phố, lúc vào Đông
Em chẳng giận anh, vẫn mỉm cười
Gió mùa heo hút, lá vàng rơi
Phố nhàn nhạt màu, trời xam xám
Em bảo, sao Đông giống một người...
Thì ra, em vẫn ghét... như anh
Viết toàn mưa với nắng... loanh quanh
Ôi, thuở tình ta còn thơ bấy
Nhớ em, nhưng nói chẳng sao đành
Ờ, cái "người nao" thương "người ta"
Thương nhiều cho lắm, chẳng nói ra
Để "người ta" gửi buồn câu hát
Ghét rồi, ghét thế... chẳng muốn xa
Mặt trời mờ trắng ẩn trong mây
Cái lạnh vô tri lách ngón gầy
Anh nhớ lời ca buồn man mác
Em gửi anh... chiều, mưa ướt lây
Em hỏi câu chi, tóc gió bồng
Chỉ nghe vẳng lại từ thinh không
Con gà tai quái nhà bên gáy
Cho ngẩn ngơ anh, lạc giữa phòng
Có giấc mơ như thật giữa đời
Núi rừng thầm lặng ngóng ngàn khơi
Có tiếng rơi trầm nơi đáy vọng
Đớn đau, khi mãi chẳng quên người!
Để "người ta" gửi buồn câu hát
Ghét rồi, ghét thế... chẳng muốn xa
Mặt trời mờ trắng ẩn trong mây
Cái lạnh vô tri lách ngón gầy
Anh nhớ lời ca buồn man mác
Em gửi anh... chiều, mưa ướt lây
Em hỏi câu chi, tóc gió bồng
Chỉ nghe vẳng lại từ thinh không
Con gà tai quái nhà bên gáy
Cho ngẩn ngơ anh, lạc giữa phòng
Có giấc mơ như thật giữa đời
Núi rừng thầm lặng ngóng ngàn khơi
Có tiếng rơi trầm nơi đáy vọng
Đớn đau, khi mãi chẳng quên người!