Ngày em đến, đời anh đang giông bão
Cạn niềm tin... Chẳng mơ ước... Hoang tàn...
Em cứ thế, hồn nhiên, lòng thơm thảo
Cứ gặp là ríu rít..., mặc nhân gian
Từ khi nào, em bỗng là tia nắng
Cuốn hoài nghi, tăm tối khỏi tim anh
Biết bao lâu, anh mới nghe... thầm lặng
Từ tim mình, khe khẽ..., dẫu mong manh
Em chẳng gần, nhưng ban niềm kỳ diệu
Trong từng thư, trên mỗi chữ em thêu
Lâu..., anh thấy, mỗi ngày như thêm thiếu
Chẳng dám... lòng..., na ná một từ Yêu
Anh chẳng biết, chẳng dám mơ xa thẳm
Chỉ nghe lòng ấm lại, lúc quen em
Anh biết buồn, nhưng là... buồn xa vắng
Những khi tìm, làn mây trắng, không em
Có biết bao chuyện ở đời, ta kể
Mà em, anh... chẳng dám gợi tiếng lòng
Đã bao năm, gặp nhau, mình như thế
Em nghĩ gì (?)... Anh chỉ biết: anh mong
Em thương anh, đã bao lần nâng đỡ
Mà anh tin: nhân hậu giữa con người
Trái tim anh... đã qua lần dang dở
Nên ngại ngùng..., chỉ biết nhớ..., vậy thôi
Anh điếng người, một ngày em im lặng
Không một lời, chẳng hẹn, chỉ rời đi
Lòng anh như... mưa... giữa ngày đang nắng
Chắc anh ổn rồi..., nên lặng lẽ em đi (?)
Em có biết, lòng anh buồn... tê tái
Vì em xa, nhưng đã rất như gần
Vì hồn anh, vừa mới xanh trở lại
Vì những gì..., sao kể xiết... bao năm
Anh đã nghĩ, em - thiên thần, ghé xuống
Dỗ tim anh, rồi vội vã bay về
Em chớm biết, hình như anh ươm mộng
Nên đoạn đành..., kẻo muộn, tủi cơn mê (?)
Em soi đường, khi anh mờ đôi mắt
Em chìa tay, anh nắm lúc chênh vênh
Em ru hồn, anh những chiều hiu hắt
Cùng anh chèo, qua những khúc lênh đênh
Anh băn khoăn, từ tấm hình em gửi
Sao chẳng cho anh giới thiệu gia đình
Mắt anh ngắm, nghe tim mình đắm đuối
Em xa rồi... Thương quá, nỗi đinh ninh
Là nam nhi, hay gì khi cố níu
Chúng ta xa, xa cách cả biển, trời
Người ta nói, thời gian thường xoa dịu
Sao năm dài, thương nhớ vẫn khôn nguôi
Sau, cũng có người thương anh lầm lũi
Cũng đoan trang, cũng hiền hậu, thật thà
Say một lần..., bỗng thành lần sau cuối
Cô ấy gần, còn em lại rời xa...
Anh báo tin..., trong lá thư buồn bã
Nếu viết tay, chắc mực cũng hoen nhòe
Trời đổ mưa, che lòng anh tầm tã
Đêm đen dài... có đổ lệ, ai nghe
Nhưng sấm sét, vài ngày sau mới nổi
Từ thư em, tim anh giống ai bào
Em bấn loạn, quay cuồng, đau muôn lối
Nói anh khờ tới... không hiểu em sao?
Một lời yêu, bao năm anh chưa dám
Còn em, chờ anh nói, những năm qua
Tuy chưa ngỏ mà... mênh mông ngàn dặm
Có ai từng... bao lâu ấy, như ta?
Em im lặng, bởi vì đang kiếm lối
Về thăm anh, gặp gỡ giữa bao người
Bao gian khó, nay đã dần vơi vợi
Dây oan nào khéo buộc thế, anh ơi!
Ngày hôm ấy, cuối mùa Xuân, chưa Hạ
Tả tơi lòng, ta đã ngỡ Đông sang
Anh còn rát, giọt buồn lăn trên má
Mình thương nhau..., sao tức tưởi, muộn màng!
Nghe em "nói", anh lặng người, như đá
Một mình, em gắng gượng..., chẳng lời rên
Ngày trở về, em không hề hé ngỏ
Để một mình, anh lầm nghĩ em quên...
Anh từng ước, vào một mùa hoa nở
Chọn một ngày, anh sẽ nói: Anh yêu...
Tim run rẩy... và thấy em rạng rỡ...
Bấy nhiêu thôi, anh chẳng dám mơ nhiều
Anh bàng hoàng, những lời yêu, em viết
Thật nồng nàn... mà buốt nhói như dao
Anh muốn giết cái hồn yêu ngần ngại
Để mất người - tim ấp ủ, khát khao!
Không gian như mây trĩu sầu, câm lặng
Phủ đen màu lên "ước mộng bên nhau"
Trái tim anh..., mắt em hiền... như nắng
Ngậm ngùi buồn..., chẳng nói được niềm đau
Anh nghẹn ngào, đọc câu "Sao anh nỡ...?"
Nhớ tay em... bên mép vực cuộc đời
Những hy vọng, bao yêu thương... lỡ dở
Vì lẽ gì, mà ta đã làm rơi?
Anh thương lắm mắt nâu tròn ngấn lệ
Nắng vơi rồi..., buồm thắm khuất trùng khơi
Anh đã mất một người yêu nhỏ bé
Vốn trao anh bao nhựa sống trong đời!
Đau biết mấy, chẳng còn đâu "anh" nữa
Chỉ bão giông quăng quật, xé tan lòng
Đừng ai nói, trái tim chia hai nửa
Có bao giờ, ai tỏ được bên trong?
Những tháng năm... ta chưa hề hẹn ước
Ươm mầm xanh, gieo những nốt chơi vơi
Anh đã sống trong mỗi niềm mơ ước
Có em và... anh luôn muốn ra khơi
Bao ngày sau biết điều chi sẽ tới?
Chặng đường nao đang đợi bước chân mình?
Anh chỉ nguyện, giữ một thời xanh mãi
Một khoảng đời... đẹp nhất kiếp nhân sinh!
Nếu có thể, xin em quên anh nhé
Như quên chiều lơ đãng gió, mông lung
Chỉ xin em nhớ một điều bé nhỏ
Biết ơn em - anh giữ giữa tim hồng
Mong em sống những ngày thôi giông tố
Người hiền lành - xứng đáng được bình yên
Ai bên em, xin thật lòng, rộng mở
Để đời em không tủi, chẳng ưu phiền
HN, 2004
(Từ Những bài thơ không gửi)