Mưa mà như chẳng phải mưa
Gió thì lãng đãng như vừa ngủ mơ
Sóng lăn tăn chẳng tới bờ
Hồ xanh biêng biếc, hững hờ bóng cây
Ai mang một mảnh nhớ gầy
Gài trên mái tóc xanh dầy tương tư
Phố nghiêng nghiêng nét ưu tư
Long lanh mắt biếc lệ như muốn tràn
Nhánh sầu vương ngón tay đan
Em về, phố vắng, cung đàn vừa lơi
Mênh mang sương khói xa vời
Nhớ em, anh hóa mây trời... Còn đâu!