StatCounter

Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2016

Trăng non

Chút nắng chiều Đông vỡ lênh loang
Lũ kiến mải mê nối theo hàng
Người nhớ một người như bất tận
Thèm cảnh sum vầy lúc Xuân sang

Công viên tàn nắng cũng thưa dần
Đường đông xe, bạt tiếng chuông ngân
Có chút bồi hồi trong gió thoảng
Mơ một tiếng yêu vẫn trong ngần
 
Bóng tối bao trùm lên khắp nơi
Lộ mảnh trăng non treo giữa trời
Giấc mơ sao giống con thuyền mỏng
Nhớ người mà chẳng thể ra khơi!

Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2016

Hồi tưởng

Mình nói thương nhau lúc muộn màng...
Lòng anh khóc hận mỗi mùa sang
Đau bao cơn gió mùa Thu cũ
Thương mối tình ta... tựa lá vàng...
 
Em đến bên bờ giấc Thu nao
Ngọt ngào, bỡ ngỡ tựa chiêm bao
Hồn anh như trái hồng hết mọng
Đợi gió heo may để rớt vào...

Gặp em, anh muốn hòa vào đời
Như cây trên cánh đồng xanh tươi
Như con chim giữa bầy chim hót
Như lọn mây tô điểm bầu trời...
 
Lời còn chưa ngỏ, lòng như trao
Nhớ em như hạn nhớ mưa rào
Mong em như ngày Đông mong nắng
Em hỡi, yêu em tự khi nào...
 
Nhớ em, anh đã ước xa xôi
Mong một ngày xanh vui sánh đôi
Mùa sang khơi sắc tình phơi phới
Đâu hay... mình cứ xa..., xa vời

Chắc chẳng gì đau hơn lặng im
Bóng hình em anh khắc trong tim
Mà đau, mà buốt từng cơn quặn
Chẳng biết em đâu để đi tìm...

Cứ thế xa thêm, mãi chẳng gần
Đường xưa đã khuất dấu bàn chân
Anh về chốn cũ vừa Thu mới
Nghe gió Thu xưa thổi mấy lần
 
Em bây giờ đã vui hơn chưa
Phố nay đã khác..., đã bao mùa
Anh mong đôi mắt nâu hiền dịu
Nắng đã lên đầy, xóa dấu mưa

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016

Mơ hóa mây ngàn nương gió bay

Thế giới chưa đủ rộng sao em
Đi bao xa đây đá mới mềm
Thêm bao quên nữa cho đêm lặng
Mơ bớt cồn cào con sóng quen
 
Ngày tháng ơ hờ lững thững trôi
Dòng sông ký ức lở hay bồi
Để khi cúi mặt, vầng mây trắng
Soi đáy tim này nhói mãi thôi
 
Ngày tàn thu, mưa trắng màn trời
Gió khản lời ru giọng chơi vơi
Con phố lạnh từ mùa đông trước
Nằm mơ đôi mắt nắng mai ngời
 
Những hàng cây cố vươn bàn tay
Níu... hư không, buốt giá, hao gầy
Xa xót nhớ thuở nào sắc biếc
Trụi trơ rồi, gió lạnh còn lay
 
Có dòng thơ nay đã xanh rêu
Có nỗi nhớ em bỏng rát chiều
Có chút vô tình đau nơi ngực
Cho anh nhiều, em nhận bao nhiêu?
 
Mơ hóa mây ngàn nương gió bay
Khi em ngại chẳng ghé nơi này
Khi như thiêu đốt, như tù ngục
Qua phố nghe buồn dâng mắt cay