StatCounter

Thứ Hai, 16 tháng 2, 2015

Nhớ em, có phải phù vân?

Thương em... Áo tím ngày xưa
Bên hiên thả tóc... Anh thừa mơ hoang
Hồn anh ngỡ chạm thiên đàng
Nuôi thương nhớ chín, võ vàng chưa rơi
 
Em, từ bên ấy xa xôi
Ngày nào chợt đến... núi đồi hóa thơ...
Biển ơi, có tự bao giờ
Rẽ chia con sóng, hai bờ trông nhau!
 
Đất trời nay chẳng bể dâu
Tình không phai vẫn nhuộm mầu chia ly
Núi trơ trơ núi lầm lỳ
Biển xanh tít tắp xanh rì biển xanh!
 
Tình em vời vợi thiên thanh
Chỉ cho đi, chẳng để dành phận riêng
Nắng sầu, bóng núi ngả nghiêng
Gió hờn, hồn biển chông chiêng sóng trào
 
Anh giờ sống với niềm đau
Hai vai nặng trĩu, vàng thau khóc thầm
Núi đồi vọng bóng tri âm
Biển xanh ôm lấy sóng ngầm vào tim
 
Rạc rời thương một cánh chim
Chơi vơi lòng xót đá mềm dưới chân
Muốn yêu em mãi, trong ngần
Mà sa lỡ bước một lần... Thiên thu!

Thứ Hai, 9 tháng 2, 2015

Nắng rưng rưng

Mấy năm rồi, xa phố, tha hương
Ruổi rong trên ngàn vạn cung đường
Phơi nắng gió mặt dày, tay sạn
Nỗi buồn nào... như ngựa không cương

Ở nơi này trời vẫn xanh mây
Hương sắc Thu như vẫn đong đầy
Em chắc chưa một lần ghé lại
Sao vẻ trời có chút luyến say? 
 
Cho anh biết tìm em nơi đâu
Anh đã quen sương gió, dãi dầu
Nhớ em, gọi giữa rừng núi thẳm
Vọng về dọc bóng những đêm thâu

Trưa nay, chờ chuyến đò qua sông
Lấp lánh nắng rơi, rơi kín dòng
Đò thưa, sông vắng ken đầy nắng
Nắng cồn cào, day dứt giữa Đông

Chỉ đêm thôi, lạnh lẽo vô cùng
Nâng ly nhìn bóng tối mông lung
Lặng lẽ thấm nhớ buồn, muốn khóc
Nên trưa này, nắng bỗng rưng rưng