Ngoài hiên trăng cuối tháng tỏ mờ
Dạ hương đâu đó còn man mác
Ngơ ngẩn... Sao người lơi tiếng tơ?
Lặng nghe đêm vắng, gió bồi hồi
Cô đơn bao phủ..., chẳng còn nơi...
Hồn yêu ngơ ngác như vừa chợp
Một giấc chiêm bao, đọng tiếng cười
Người ơi, còn nhớ những đêm xưa
Quên những đắn đo, chẳng đoái mùa
Con chữ chập chờn, không gian lắng
Mình thả tiếng lòng theo gió đưa?
Nỗi niềm riêng biết, chẳng người hay
Cổ tích ngày nao, bụi phủ dày
Chỉ còn một chữ buồn, cô tịch
Thôi, viết một ngày để gió bay