Một ngày mưa, mưa trắng cả trời
Rời phố, đi về phía xa xôi
Những vùng quê... cánh đồng bát ngát...
Dòng sông mưa... Đường thấp thoáng người...
Mưa ngừng rơi, núi đã giăng hàng
Lác đác vài cây đứng hiên ngang
Cao vượt trên mảng rừng đậm nhạt
Nhấp nhô xa, sương trắng giăng màn...
Mây xám màu vần vũ trên cao
Gió quẩn quanh thổi từ phương nào
Thung lũng sẽ thành hồ thủy điện
Bao giờ đèn thắp sáng hơn sao
Chiều tím sẫm, tiếng chim gọi bầy
Không gì ngoài rừng núi bủa vây
Len lỏi giữa mịt mùng hơi lạnh
Câu hỏi buồn hơn gió, hơn mây
Tôi nhớ em hay nhớ phố hơn?
Có ai cân đo được nỗi buồn
Xa thăm thẳm, khoảng trời nơi ấy
Đen thẫm rồi. Bóng tối. Cô đơn.
Em ơi em, em cần phải vui
Đời lung linh có tiếng em cười
Anh quên dần những lần chưa cũ
Chọc em cười... Anh sẽ quên thôi.